"Mặc kệ ta! Đi mau đi!"
Tiếng hét bất ngờ của hắn khiến nàng giật b.ắ. n mình.
Được lắm! Dám nổi cáu với nàng cơ đấy?
Nhưng nàng vẫn chưa kịp trách mắng hắn, vì giờ phút này trông hắn quá yếu ớt.
"Thôi được thôi được rồi, Mẫu hậu đi ngay, đi ngay đây."
Nàng vội vàng xoa dịu con sói nhỏ đang nổi cơn thịnh nộ, rồi lập tức rời đi, thậm chí còn dặn dò người đóng cửa điện lại để giữ thể diện cho hắn.
Đêm xuống, nằm trên giường, nàng càng nghĩ càng bực bội, cắn chặt môi.
Thẩm Thanh Ngọc tự làm bậy, đâu phải nàng sắp xếp.
Vậy mà hắn lại dám nổi giận với nàng!
Dựa vào đâu chứ?
Trằn trọc mãi không ngủ được, nàng đành ngồi dậy, gọi Lựu Hoa vào rót nước.
Lựu Hoa lo lắng:
"Nương nương, điện hạ không sao chứ ạ?"
Nàng gật đầu, uống nước.
"Vậy bây giờ tình hình thế nào ạ?"
Hắn đang giận.
Nàng cũng giận nữa.
Lựu Hoa không nhận ra vẻ mặt khác thường của nàng, vẫn dò hỏi:
"Nương nương, người có muốn đến an ủi điện hạ một chút không ạ?"
Trong lòng nàng bốc hỏa, đập mạnh tay xuống bàn một tiếng rầm.
Người bị quát mắng là nàng, dựa vào đâu nàng còn phải đi an ủi hắn?
Hắn có gì đáng để an ủi chứ?
Chẳng lẽ an ủi hắn rằng,
"Không sao, nửa khắc cũng là quá đỉnh rồi" chắc?
8
Hôm sau, Kỳ Nguyên đã bình tĩnh trở lại, đến thỉnh an nàng.
Bình thân.
Thái độ của nàng chẳng mấy dễ chịu.
"Mẫu hậu đang giận sao?" Hắn thận trọng hỏi.
Bổn cung không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!