25
Không biết con mèo lại lạc đi đâu mất rồi.
Nàng vừa phe phẩy quạt vừa nhâm nhi trà, chợt nghe tiếng ai đó rao lớn ở dưới lầu,
"Chưởng quầy ơi, công tử nhà chúng tôi muốn may hai bộ xiêm y."
Nàng cất giọng đáp vọng xuống:
"Ở đây không buôn bán -"
Người phía dưới dường như điếc lác, vẫn tiếp tục gào lên không ngớt:
"Chưởng quầy ơi, chưởng quầy ơi!"
Bị làm ồn đến phát bực, nàng đành xỏ hài, xách vạt váy, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu:
"Đừng có giục nữa, ta đã bảo là không có buôn bán..."
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng dưng câm lặng như thóc.
Tên sai vặt vừa nãy thấy nàng xuống liền mừng rỡ chạy ra ngoài đón.
Trong sảnh đường rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Chú mèo tinh nghịch của nàng đang ngoan ngoãn rúc mình trong vòng tay người đàn ông đối diện, lim dim l.i.ế. m lông.
Mà hắn vận thường phục đen tuyền, cả người như được dát vàng bởi ánh dương rực rỡ, mày kiếm mắt sáng, tuấn mỹ vô song.
Nàng chôn chân tại chỗ.
Hắn khẽ mỉm cười, chậm rãi bước về phía nàng:
"Ta vô tình gặp được chú mèo nhỏ này trên đường."
"Ta nghĩ chắc chủ nhân của nó cũng đang rất mong gặp ta."
26
"Chàng... chàng đến rồi sao." Nàng lắp bắp, bĩu môi hờn dỗi:
"Lâu ngày không gặp, thiếp cứ tưởng chàng đã quên thiếp rồi chứ."
Hắn nhẹ nhàng thả mèo xuống, xoa xoa mái tóc nàng:
"Sao ta có thể quên nàng được chứ, ba năm qua, ta vẫn luôn âm thầm phái ám vệ theo sát bảo vệ nàng, ta nhớ nàng đến phát điên rồi đây này."
Cái gì?.
Nàng túm lấy cổ áo hắn:
"Chàng dám cho người theo dõi ta!"
"Không phải theo dõi, thật lòng chỉ là ám vệ thôi."
"Lúc mới đăng cơ, vẫn còn sót lại không ít đồng đảng của Thẩm gia và Dục Vương mà ta chưa kịp thanh trừng, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì bất trắc. Nhưng giờ thì không cần lo nữa rồi, mọi thứ đã ổn thỏa hết cả rồi."
Nàng truy hỏi hắn, thường ngày đám ám vệ kia ẩn nấp ở đâu, vì sao đến giờ nàng vẫn chưa từng phát hiện ra?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!