"Tiểu thư, theo như Nhược nhi biết, quỳnh hoa yến không đơn giản chỉ là yến tiệc của khuê nữ Thịnh kinh, trong kinh còn mấy vị Vương gia đến giờ vẫn chưa thú thê (lấy vợ), chỉ sợ là tại yến hội này sẽ chọn ra một hai người."
"Yến hội năm nay là do một mình quý phi nương nương tổ chức, đã sớm phát thiệp cho các phủ, chỉ sợ là mấy ngay nay phu nhân đã chuẩn bị xong ở trong cung, để tính toán cho Đại tiểu thư đấy."
Trước đây Nhược nhi vốn là nha hoàn trong phủ Thị Lang quan tứ phẩm của Thịnh kinh, không ngờ Thị Lang kia lại trêu chọc quý phi trong cung, không đến mấy ngày cả nhà đều bị sung quân đi đầy, Nhược nhị được Sở gia mua về từ lúc đó.
Sở Vân Khinh nghe xong trong lòng ngừng lại một lát, nhất định là Cố Tú Cầm sẽ không để cho mình tham gia yến hội này, nhưng mà vì sao Tiêu Triệt lại tấm thiệp này cho mình, mà mình muốn đi sao?
Dường như Nhược nhi thấy được Sở Vân Khinh do dự:
"Tiểu thư, yến hội này người phải đi, không muốn đi cũng phải đi, tiểu thư đã đến tuổi đợi gả đi, nếu không tranh thủ cho mình, đến lúc đó phu nhân sẽ tùy tiện gả người cho tiểu hộ nào đó, đời này của người không phải sẽ bị hủy sao?"
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, làm sao nàng không nghĩ qua những thứ này, nhưng mục địch của nàng chỉ là muốn báo thù, hai chữ lập gia đình, đối với nàng mà nói bây giờ quá xa.
Mà Sở Tề Thiên, người phụ thân này rất lạnh nhạt đối với nàng, đến giờ còn chỉ từng thấy qua mấy lần, như vậy thật hợp ý Cố Tú Cầm, nàng đang bận rộn chuẩn bị quỳnh hoa yến với Sở Tương Nguyên, rốt cuộc cũng không tìm nàng.
"Tiểu thư, Sơ Ảnh tỷ tỷ đã ngủ ba ngày, tại sao còn chưa tỉnh?"
Sở Vân Khinh cũng đang lo lắng, nàng đi đến mép giường của Sơ Ảnh, người trên giường mi thanh mục tú (lông mày thanh tú), vết ứ đọng trên mặt đã tiêu tan, hô hấp cũng vững vàng, mạch tượng ổn định có lực, nhưng tại sao lại không có một chút dấu hiệu thức tỉnh nào?
Sở Vân Khinh chau mày, từ trong tay áo ra mất cái ngân châm đâm vào đầu ngón tay của Sơ Ảnh.
Ngâm châm đâm xuống, cũng không có vết máu!
Đáng chết! Sở Vân Khinh khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức xoay người đi ra cửa.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu?"
Ánh mắt Sở Vân Khinh mãnh liệt, hàm chứa tầng tầng sát khí: Đi tìm phu nhân!
Sắc mặt Nhược nhi khẽ biến, lúc này chợt nhớ lại ngày đó khi Sở Vân Khinh mang Sơ Ảnh rời khỏi viện chủ mẫy Cố Tú Cầm đã nói, nàng nói:
"Hôm nay ngươi mang nàng đi, hôm khác ngươi sẽ trở lại cầu xin ta!"
Lúc này trong viện chủ mẫu chính là một mảnh vui mừng.
Tú nhi nhìn Sở Tương Nguyên mặc bộ đồ mới luôn miệng khen ngợi:
"Ánh mắt của phu nhân thật là tốt, Đại tiểu thư mặc y phục này rất vừa người mà."
Trụy nhi cũng không kém nói:
"Đúng vậy, Đại tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành như vậy, không biết vị Vương gia nào mới có phúc khí cưới được tiểu thư đây?"
Sở Tương Nguyên đang mặc một bộ cung trang minh cẩm màu hồng, búi kiểu tóc bán nguyện sau ót, mặt hồng răng trắng, giống như người bước ra từ trong tranh, lúc này nghe Tú nhi và Trụy nhi nói, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ, chẳng qua là nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt.
"Đương nhiên tốt nhất là Minh vương Nhị hoàng tử, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng thượng coi trọng, tương lai kế thừa ngôi vị, tiểu thư chính là mẫu nghi thiên hạ!"
"Hoặc là Tĩnh vương Tứ hoàng tử cũng tốt, trong tay nắm giữ mười vạn ngự lâm quân, là thân vương có trọng lượng trong lòng hoàng thượng."
"Hiền vương Đại hoàng tử mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng xuất thân cũng vô cùng tôn quý, nếu như Đại tiểu thư không thích tranh giành quyền lực trong triều, Hiền vương cũng là một lựa chọn cực tốt."
"Đúng vậy, Ngũ hoàng tử còn nhỏ hơn so với Đại tiểu thư, không cần phải cân nhắc, nhưng mà Tam hoàng tử kia…"
"Ta muốn gặp phu nhân."
Tú nhi và Trụy nhi đang bình phẩm đủ điều về mấy vị Vương gia, chợt bên ngoài truyền đến một tiếng quát nhẹ, Cố Tú Cầm biến sắc, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
Phu nhân, này…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!