"Bệnh của nương nương chữa được!"
Gian phòng yên lặng thật lâu chợt trở nên giãn ra, Tiêu Triệt cũng Ngọc thở
phào một hơi, còn Diêu Thanh Loan từ đầu đến cuối đều bộ dáng nhàn nhạt, thật giống như người bị bệnh không phải bà ấy vậy.
Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cảm kích, còn nàng cầm giấy bút bắt đầu viết.
"Thạch cao sống, sừng trâu, sinh địa, đan bì, xích thược, lá trúc, liên kiều, hoàng Liên, nguyên tố, mạch đông, cỏ bạch mao, tử thảo, trắc bách diệp. Bài thuốc này trước đây lấy được từ chỗ sư phụ, nhất định có hiệu dụng, chỉ là trong đó có mấy vị thuốc khó tìm."
Giọng Sở Vân Khinh kiên định, khi nói đến hai chữ sư phụ thì trong mắt chợt lóe sáng. Tiêu
Triệt nhận lấy:
"Điều này ngươi yên tâm, ta tự sẽ an bài."
Sở Vân Khinh biết Tiêu Triệt ẩn núp nhiều năm, chỗ này mặc dù giống như phòng
giam, nhưng nếu hắn đã sắp xếp cho Hoàng hậu ở đây thì nhất định đã có
kế sách chu toàn, lập tức không lo lắng nữa.
Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên cao lưng chừng, Vân Khinh nghĩ đến mình rời khỏi đó để
tiến sâu vào trong Tử Ngọc cung ngay trước mặt mọi người, nếu mình vào
lâu còn chưa quay lại, họ tất sẽ dẫn những người khác tới truy tìm.
Thấy nàng lộ vẻ khó khăn, Tiêu Triệt gật đầu với nàng một cái rồi bước ra cửa.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Sở Vân Khinh cùng ra, trong mắt lóe lên sắc lạnh:
"Có lẽ người ở Thượng Thư phủ động tay chân vào chim bồ câu của ngươi, ta ——"
Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt lạnh lẽo u tối:
"Từ trước đến giờ ngươi làm việc đều biết tính toán, tại sao lần này lại tùy tiện vào cung như vậy, một phong thơ của Ngũ đệ thật sự quan trọng vậy sao?"
Sở Vân
Khinh hơi khựng lại:
"Vì chim bồ câu kia từ phủ Vương gia tới nên Vân Khinh mới không nghi ngờ. Còn nữa, Lệ Phi nương nương hình như rất mê tiếng đàn của ta, ta tất nhiên phải đáp ứng Ngũ điện hạ tác thành cho tâm ý của hắn."
Từng lời văn trong miệng Sở Vân Khinh thốt ra,
nàng từ nhỏ lớn lên ở núi Ngọc Tuyết, sư phụ dạy nàng võ công với y
thuật, thù hận dạy mười bảy năm trước dạy nàng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không ai dạy nàng làm sao đối mặt với một nam nhân cuồng thế bá đạo như vậy, cho nên nàng không biết những lời này của nàng có sức nặng thế nào trong lòng Tiêu Triệt.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy Tiêu Triệt
nhiều lần ép sát khiến nàng không thể không xù lông lên ứng phó, cho nên lần này nàng trợn mắt nhìn người trước mặt, bộ dáng kia giống như chuẩn bị giương cung bạt kiếm sẵn sàng.
Mà Tiêu Triệt, con ngươi u ám mãnh liệt kia chợt hiện lên ý cười, môi hắn khẽ động: Như vậy, rất tốt.
Sở Vân Khinh không hiểu, Tiêu Triệt lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!