Không ngừng có tiếng huyên náo, tiếng rên rĩ truyền vào tai Sở Vân Khinh,
khắp người nàng đau nhức, tinh thần rõ ràng tỉnh táo, nhưng không thể
cởi trói cũng không thể mở mắt ra nổi.
Trong đình viện bỏ hoang,
rất nhiều người mặc trang phục thái giám và cung nữ co ro ngủ dưới mái
hiên. Môi bọn họ trắng bệch, sắc mặt chuyển sang màu đen, khổ sở ôm đầu
mình, mê sảng thần chí không rõ, cả người run rẩy kêu lạnh. Không khí
chết chóc bao phủ bầu trời nơi đây, bọn họ mở mắt nhìn bóng đêm u tối,
tuyệt vọng không ai giúp đỡ.
"Lại chết một người nữa!"
Bỗng nhiên, một tiểu thái giám che mặt chạy tới, trước mặt hắn là một nam tử cực kỳ cường tráng, trang phục thị vệ khiến hắn vô cùng nổi bật trong
đám thái giám.
Nghe tiểu thái giám nói vậy, nam tử này nhướng mày, trong mắt thoáng qua chút không đành lòng: Thiêu đi!
Giống như vận mệnh đã an bài thì không ai có thể chống lại được, trong đám
người chợt truyền đến tiếng khóc thút thít rất nhỏ:
"Chúng ta đều phải chết sao ——"
"Hôm nay đã chết người thứ mười chín rồi..."
"Không phải nói sẽ đưa thuốc tới sao? Tại sao còn chưa tới ——?"
Đám người bắt đầu xao động, chợt một người mặc trang phục giống thị vệ đứng lên, rất khác với nam tử cao tráng ban nãy, người này vóc dáng mảnh
mai, áo quần dơ bẩn, tóc tai xốc xếch, hốc mắt hãm sâu, bước chân không
vững. Hắn chỉ tay vào nam tử cao tráng:
"Hà phó tướng, người ra mặt phân phó lúc chúng ta tiến vào có nói, sẽ không để chúng ta vây chết ở chỗ này. Bây giờ muốn thuốc không có thuốc, những người này từng người chết một, hiển nhiên ta cũng không tránh khỏi, đến lúc đó tất cả mọi người chúng ta đều phải chết!"
Người này nói xong, lòng đầy căm phẫn.
Một tiểu thái giám nghe xong cũng bi thương vô cùng:
"Chúng ta làm nô tài , có tư cách gì nói chuyện cùng chủ tử, bị bệnh như vậy, không phải chỉ có một con đường chết sao?"
Trong mắt nam tử gầy yếu kia lóe
lên hàn quang, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ:
"Không, không, ta không muốn chết. Ta còn chưa thăng quan phát tài. Ta không muốn chết ở chỗ này. Ta muốn ra ngoài!"
Vừa nói dứt lời, người này co chân chạy. Cách bọn họ trăm bước, cửa cung vẫn đóng chặt.
Thạch Đầu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!