Nhìn nam tử mặc áo bào màu bạc đứng trước mặt, Sở Vân Khinh khẽ cau mày.
Sở Dụ sắc mặt trầm tĩnh:
"Công tử mời nhị tiểu thư tới Di Nhiên đình trò chuyện, xin nhị tiểu thư nể mặt cho."
Rốt cuộc vẫn phải tới, Sở Mộ Phi đã sớm nhận ra nàng, Sở Vân Khinh đã lường trước bọn họ sớm muộn sẽ gặp nhau, nhưng không ngờ hắn lại chủ động tới mời nàng.
Sở Vân Khinh cười nhẹ: Dẫn đường đi.
Di Nhiên đình là một góc đỉnh nhỏ trong phủ Thượng thư nối bởi một cây cầu nhỏ,
cách viện của Sở Mộ Phi không xa. Lúc tới gần đó liền có một cảm giác
lãnh lẽo rùng mình bao quanh, Sở Vân Khinh biết rõ bệnh tình của Sở Mộ
Phi nên lúc này không hề ngạc nhiên.
Mỗi lần thấy Sở Mộ Phi, Sở
Vân Khinh cảm giác sắc mặt hắn mỗi lần một khác, như hắn bây giờ mặc áo
bào trắng, ánh mắt nhàn nhạt, thấy nàng tới đứng dậy mỉm cười.
Vào trong đình, chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Ta nên gọi ngươi là Hoành Vân, hay là Vân Khinh?"
Sở Vân Khinh cười:
"Hoành Vân là ở y quán, trong phủ Thượng thư, chỉ có Sở Vân Khinh."
Sở Mộ Phi gật đầu, phất tay ý bảo nàng ngồi xuống, mười ngón tay như ngọc
rót trà cho nàng, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, nước trà trong xanh: Nếm thử đi.
Sở Vân Khinh không hiểu ý, chỉ thuận theo nâng ly trà lên, vừa nhấp một ngụm liền nhíu mày lại!
"Rất đắng phải không, trà này tên là trà Phú Quý, ai nghe tên nó cũng đều muốn nếm thử, nhưng căn bản không ai chịu được cái đắng này."
Đúng là đắng không chịu nổi, Sở Vân Khinh không hiểu, buông ly trà xuống: Ý của công tử là?
Sở Mộ Phi nhìn nàng, ánh mắt có chút nặng nề:
"Gần đây trong kinh đồn đãi rất nhiều chuyện nhảm nhí, nhất định Vân Khinh cũng có nghe được, nàng có biết tại sao không?"
Sở Vân Khinh chăm chú lắng nghe, muốn biết ít nhiều huyền cơ trong lời của Sở Mộ Phi.
"Những lời đồn nhảm nhí kia mục đích không phải tổn hại danh dự của ta, chẳng qua chỉ khiến ta không thể gả đi mà thôi. Ta cũng không biết gần đây mình có chỗ nào làm người ta chú ý nữa, chỉ có Ngũ điện hạ thôi"
Còn có Duệ vương.
Sở Mộ Phi bổ sung, cách nói chuyện của hắn rõ ràng có thể khiến Sở Vân
Khinh khó chịu, vậy mà lúc này hắn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chuyên
chú, giống như ánh mắt quan tâm người kia của hai người bạn quen biết
rất lâu. Nàng không cách nào cự tuyệt, lại càng không nhẫn tâm trách móc nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!