Tiêu Triệt một thân hắc bào đứng trầm mặc trước cửa số, sau lưng hắn còn có một người, râu bạc trắng bay phất phới, giờ phút này không ngừng xoa hai tay, muốn nói lại thôi.
"Vương gia, lão hủ thật chưa từng chứng kiến qua, nếu theo như người nói thương thế của Sở cô nương không có mười ngày nửa tháng tuyệt sẽ không tốt lên được, huống hồ chỉ trong một đêm nàng đã khôi phục như lúc đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không có, lại thêm hai tròng mắt bỗng nhiên biến thành màu đỏ công lực lại tăng lên, thật sự là rất nan giải!
"Chờ bóng đêm hạ xuống Tiêu Triệt mới hồi phủ, vì muốn che dấu tai mắt nên không đi cửa chính, nhưng Sở Vân Khinh vẫn hôn mê bất tỉnh, Tiêu Lăng gọi quỷ y tới bắt mạch, quỷ y lại chỉ nói nàng quá lao lực làm hao tổn tinh thần, quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi."Ngươi ở giang hồ vài năm, thật không biết có người có thể làm được như vậy?
"Tiêu Triệt vẫn còn nhiều nghi ngờ, dựa vào hiểu biết của hắn, mặc dù võ công thâm hậu đều không thể làm vậy, vì cái gì đây? Quỷ y mặt đầy chua sót,"Vương gia, quỷ y đã nhiều năm chưa từng qua lại trên giang hồ, có lẽ mấy năm gần đây lại xuất hiện cái gì đó cũng không chừng.
"Hơi ngừng lại, quỷ y nhìn bóng người nằm ở trên giường sau tấm màn, ánh mắt sáng lên,"Vương gia, người với Sở cô nương đã qua hai ngày nay như thế nào?
Trước đây người chưa từng mang nữ nhân trong viện của mình!
"Tiêu Triệt quay đầu, ánh mắt tĩnh mịch liếc quỷ y một cái,"Cho ngươi ba tháng, nếu không tìm được đầu mối, ngươi liền trở lại với giang hồ của ngươi đi!
"Nhìn người rời đi, lông mày quỷ y sắp nhắn đến gần nhau, Tử Mặc vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, lông mày hắn nhíu chặt,"Vương gia!
"Tiêu Triệt dừng bước, xoay người. Tử Mặc do dự tiến lên,"Có chút phiền toái.
"Tiêu Triệt nhướng mày,"Chuyện gì?
"Ánh mắt Tử Mặc thoáng nhìn gian phòng bên trong,"Tính cả tối nay Sở cô nương đã hai đêm không về, Thượng Thư phủ phái người ra ngoài tìm, sau cũng không biết tin đồn từ nơi nào truyền đến, lại nói Sở cô nương không tuân thủ đạo đức, bại hoại ——.
Nhìn hai mắt Tiêu Triệt nhíu chặt Tử Mặc biết điều cũng không nói tiếp, hắn ngừng lại một chút,
"Trước đây phu nhân Thượng Thư phủ từng an bài hôn sự cho Sở cô nương, Vương gia từng lệnh cho ta thăm dò, Tử Mặc phát hiện mấy nhà này không suy nghĩ tới cửa cầu thân nữa rồi."
Tiêu Triệt ngừng cau mày,
"Đi thăm dò, lời đồn đại nhảm nhí kia từ đâu mà đến!"
Tiêu Triệt nói xong liền đi về phía nội thất, bên này Tử Mặc lắc đầu,
"Không đúng, không đúng~"
Quỷ y vẫn chưa hết buồn bực,
"Có gì không tốt! Vương gia quá độc ác! Lại muốn đuổi ta ra khỏi phủ!"
Tử Mặc vỗ tay,
"Rốt cuộc là nơi nào không đúng, tại sao ta cảm thấy lần này Vương gia không tức giận, lẽ ra có người muốn làm tổn hại danh dự của Sở cô nương, Vương gia nên hạ lệnh giết mới đúng!"
Khóe miệng quỷ y rụt rụt, vẻ mặt vừa đau khổ vừa mất mát lắc đầu đi ra ngoài,
"Chẳng lẽ ngươi không biết Vương gia không muốn ai hướng Sở cô nương cầu hôn sao?"
Tử Mặc: ...
Thượng Thư phủ.
Trong viện chủ mẫu, Cố Tú Cầm khuôn mặt trầm tĩnh quỳ gối trước tượng phật, vê chuỗi vòng ngọc trong tay miệng phát ra tiếng niệm kinh.
Tú nhi bước khẽ vào cửa,
"Phu nhân, vẫn chưa trở về."
Cố Tú Cầm mở mắt, đôi mắt chợt lóe sáng,
"Tiểu tiện nhân ở Bích Ngọc hiên à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!