Mẫu phi!
Động tác của Lệ phi cực nhanh, thậm trí trong nháy mắt còn không giống một người hoạn thất tâm phong (bị điên), hai chân nàng từ trên giường nhảy xuống, kéo tay Sở Vân Khinh đi về phía phòng bên cạnh, phòng bên là nơi để y phục trang sức của Lệ phi, trang sức hoa lệ tinh xảo, y phục gọn gàng ngăn nắp, đủ thấy nhiều năm này Tiêu Lăng luôn suy nghĩ vì mẫu thân.
Lệ phi kéo Sở Vân Khinh đi thẳng đến một tủ y phục lớn nhất, mở cửa liền đem Sở Vân Khinh đẩy vào bên trong, Sở Vân Khinh nhìn thân hình gầy của Lệ phi, nàng hiểu rõ ý của Lệ phi.
"Nương nương, ngươi muốn ta trốn vào đây sao?"
Tay Lệ phi dừng lại, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Sở Vân Khinh liền gật đầu.
Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, ánh mắt trong trẻo như vậy đâu giống một bệnh nhân, nhưng nàng cũng không kịp hỏi nhiều, không biết Lệ phi lấy khí lực từ đâu tới, một phen đẩy nàng vào bên trong tủ.
Bốp một tiếng, Sở Vân Khinh bị y phục vây quanh, lúc bóng tối đánh úp, nàng chỉ nghe một tiếng rất nhỏ ngoài cửa tủ, Không cần ra ngoài.
Tiêu Lăng đuổi tới liền nhìn thấy Sở Vân Khinh nhốt ở bên trong, hắn hơi ngạc nhiên nhìn Lệ phi, Mẫu phi?
Tiêu Lăng không nghĩ ra, mặc dù Hoàng thượng tới thì có gì quan trọng, chỉ nói là Nhị tiểu thư Sở gia, chắc chắn phải nể mặt mũi của Sở Thiên Tề thì cũng không nói gì nhiều.
"Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao mỏi mắt mong chờ mà không thấy quân (vua) tới ."
Nhưng mà Lệ phi căn bản không để ý đến kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) của Tiêu Lăng, nàng quơ ống tay áo, từ trong miệng nói ra một đoạn ca dao, bị bệnh nhiều năm làm cho giọng nói của Lệ phi nghe qua thấy khàn khàn tang thương, đúng lúc này lại như chân tình bi thương động lòng người như vậy.
Lệ phi hướng phía cầm kia, bàn tay trắng nõn giơ lên kéo ra một chuỗi tiếng đàn tươi mát, nàng chỉ nhẹ nhàng gảy tán loạn, không có làn điệu.
"Đám mây lưu luyến, bông liễu bay bay, vì sao màu sắc khuynh thành kia lại không thấy quân(vua) nhìn."
Lệ phi một mình ngồi bên cạnh bàn để cầm, tựa như đang đắm chìm trong thế giới của mình, bên này một màu vàng sáng chợt quét tới, quân vương Đại Tần Tiêu Chiến đi nhanh vào cửa!
Tiêu Lăng ngay lập tức thi lễ, Thỉnh an phụ hoàng!
Tiêu Chiến một thân long bào chưa lui, giống như vừa mới nghị hoàn chính sự, mày kiếm của hắn ngưng lại, ánh mắt khỏe mạnh, tóc bạc nửa đời ở thái dương nhưng không giảm chút khí thế nào của bậc đế vương, hắn vừa vào cửa ánh mắt liền quét trong sảnh một vòng, bàn tay vung lên để Tiêu lăng đứng dậy, sau đó hỏi vấn đề xảy ra,
"Mới vừa rồi người nào đánh đàn?"
Tiêu Lăng không biết trả lời như thế nào, nhìn cầm án bên cạnh Lệ phi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hiển nhiên là Hoàng đế hiểu nhầm ý của Tiêu Lăng, hắn nhìn bộ dáng của Lệ phi, trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng, rồi sau đó phủ lên một tầng thương tiếc, hắn lẳng lặng đi qua,
"Mẫu phi ngươi có khá hơn chút nào không?"
Tiêu Lăng thu lại ánh mắt, Vẫn như thế này.
Ánh mắt Tiêu Chiến hơi ôn nhu một chút, hắn cúi người nâng Lệ phi dậy,
"Rất nhiều năm trước, nàng cầm cũng vô cùng tốt, vừa mới đi ngang qua bên ngoài cung, ta còn tưởng rằng -- --."
Tiêu Chiến dừng lại,
"Ngự y có tận trách không?"
Tiêu Lăng gật đầu,
"Ngự y vài ngày sẽ đến một lần, không dám không tuân thủ."
Lệ phi từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, tận cùng bên trong vẫn có tiếng ngâm xướng thoảng qua, Tiêu Chiến lại nhìn hai mắt Lệ phi, cảm thấy không có lời nào để nói, hắn hướng tới cung nhân phía sau phân phó một tiếng,
"Phân phó Nội vụ phủ sửa sang lại Lạc Hà cung một chút, xem ra có chút vắng lặng."
Phân phó xong, Tiêu Chiến không chút lưu luyến xoay người đi khỏi, Lệ phi ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tiêu Chiến, thoáng hiện lên một chút minh bạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!