Chương 23: (Vô Đề)

Trong Tử Vi các, Sở Vân Khinh đang cầm sách nằm trên giường, Nhược nhi bước nhanh vào cửa, trên mặt mang theo vẻ vui mừng.

Sở Vân Khinh ngồi thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên.

Nói đi.

Nhược nhi thở hổn hển,

"Tiểu thư, cuối cùng Cố phủ cũng không tập hợp đủ dược liệu, danh tiếng sản nghiệp đều bị quan phủ niêm phong bán của cải lấy tiền, phu phụ Cố gia đáng lẽ phải ngồi tù, cuối cùng phu nhân phải dùng tiền mới làm cho hai lão nhân được miễn tai ương trong lao ngục."

Hả? Sở Vân Khinh đứng dậy, đi về phía hai bồn bạch ngọc lan ở cửa sổ, Tiếp tục.

"Lần này Cố gia cũng không thể bò dậy nổi ở Thịnh kinh, không biết phu nhân lấy bạc từ chỗ nào, sau khi cứu Cố lão gia liền cáo ốm đóng cửa viện chủ mẫu, bây giờ chủ yếu chỉ hỏi đến một số việc trong phủ."

Khóe miệng Sở Vân Khinh khẽ nhếch lên,

"Rất tốt, cô nương ở Ngọc Sắc phường đã an bài xong chưa?"

Nhược nhi lắc đầu một cái,

"Lão gia nói qua, sẽ không để cho vị Chiêu Ngọc cô nương kia vào phủ."

Sở Vân Khinh nhíu mày cúi đầu, một tay sờ vào hoa lan Hành Diệp tươi mới, nói,

"Người nhà Chiêu Ngọc kia đâu?"

"Chiêu Ngọc đi theo lão gia mười năm, dĩ nhiên là muốn vào phủ, nhưng ----"

Sở Vân Khinh cười một tiếng,

"Quan hệ của nam nhân và nữ nhân, chẳng qua chính là hai loại như vậy, nếu như nàng mang thai hài tử của lão gia, có lẽ vào phủ cũng dễ chuyện dễ!"

Nhược nhi không hiểu,

"Nghe người của Ngọc Sắc phường nói, Chiêu Ngọc cô nương dùng thuốc thời gian dài, nếu như mang thai, không biết phải đợi tới lúc nào."

Sở Vân Khinh xoay người, đi về phía tủ đựng thức ăn, nàng lấy ra một chiếc hộp gấp màu đen, từ bên trong đó lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ,

"Đưa thuốc này cho nàng, trong vòng ba ngày, tự nhiên nàng sẽ hiểu."

Hai mắt Nhược nhi sáng lên, Vâng!

Sở Vân Khinh tưởng rằng việc này đã xong, lại thấy Nhược nhi muốn nói gì đó lại thôi, mắt nàng ngưng sắc, Có chuyện gì?

Nhược nhi gật đầu một cái, bộ dáng ngượng ngùng,

"Còn có một việc, Duệ vương mua lại toàn bộ dược phòng, y quán của Cố gia, nói là cho người, hiện tại khế ước đều ở chỗ Phúc bá, đợi người xem qua."

Trong nháy mắt sắc mặt của Sở Vân Khinh trầm xuống, nàng nhìn Nhược nhi cúi thấp đầu trong mắt thoáng qua một tia tức giận, ngay sau đó xoay người đi ra cửa!

Nhược nhi cả kinh vội vàng đuổi theo,

"Tiểu thư, Duệ vương nói, làm sao Phúc bá có thể nói không nhận, người muốn làm gì? Người ngàn vạn lần không thể kích động, nếu không chúng ta liền đem những thứ đó trả lại là được rồi."

Sở Vân Khinh ngừng bước lại, nàng cười lạnh một tiếng,

"Đưa cũng đã đưa rồi, còn trả lại làm gì?"

Nhược nhi hơi ngẩn người, có chút không hiểu, nhìn Sở Vân Khinh tiếp tục đi, nàng yếu ớt nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!