Mấy ngày nay phải nói là Thượng Thư phủ cực kỳ náo nhiệt, phu nhân Thượng Thư nói một câu, mời tú nương và công tượng làm đồ trang sức tốt nhất Thịnh kinh tới, vì nữ nhi của mình làm một thân trang phục hoàn toàn mới, mấy ngày nữa vào cung ra mắt đương kim Thái hậu.
Một đoàn bà tử hạ nhân đi qua đi lại xung quanh Sở Tương Nguyên, trên tay cầm đồ trang sức tinh xảo và gấm Minh Cẩm màu sắc rực rỡ để cho nàng chọn, vẻ mặt nàng thản nhiên, khẽ nhíu mày, cuối cùng tiện tay chỉ một cái.
Trong mắt Cố Tú Cầm, chỉ muốn lấy những thứ tốt nhất để Sở Tương Nguyên mặc.
"Đại tiểu thư mặc thế này thật giống như tiên tử, ngày mai vào cung, Thái hậu nhất định sẽ thích người."
"Chỉ cần Thái hậu nương nương mở miệng, Hoàng thượng nhất định sẽ không phản đối, huống chi là mấy vị Vương gia, còn ba tháng nữa là sẽ tới kỳ tuyển tú, nếu như lúc này tiểu thư người định thân phận, sẽ không cần phải tham gia tuyển tú!"
Trong khoảng thời gian ngắn bên trong nhà không ngừng vang lên tiếng nịnh nọt, khóe miệng Sở Tương Nguyên khẽ nhếch lên, trong mắt cũng có một chút hứng thú, trên mặt Cố Tú Cầm là nụ cười đắc ý, bây giờ nàng muốn cái gì là có cái đó, nữ nhi có thể gả vào Vương phủ, đến lúc đó, cho dù là Sở Thiên Tề hay là nàng, thân phận hay địa vị đều không ai có thể sánh được.
"Phu nhân, người trông cung Thái hậu đến."
Nha đầu viện chủ mẫu mặt đầy sợ hãi đi vào nội viện, Cố Tú Cầm vui mừng, cam đoan là phương thuốc kia có hiệu quả nên đến đón mình vào cung!
"Hoảng cái gì mà hoảng, không ra thể thống gì hết!"
Nói xong, Cố Tú Cầm cực kỳ tao nhã ung dung bước ra cửa.
Chợt -----
Nàng dừng bước ở cửa.
Trong viện không phải là thái giám trong cung như tưởng tượng của nàng, càng không phải là mama hay cung nữ, người tới một thân triều phục võ quan, trên ống tay áo thêu kiếm hoa đầy màu sắc, trong lòng nàng căng thẳng, bước nhanh về phía trước.
"Không biết Trần Thống lĩnh cấm vệ quân đại giá quang lâm, bổn phu nhân không tiếp đón từ xa."
Trần Thống lĩnh này chính là thống lĩnh cấm vệ quân trong cung, là võ quan nhị phẩm, là thân tín của Hoàng đế, địa vị tất nhiên là không thấp.
Mặt Trần Ngạo sắc lạnh, giờ phút này nhìn Cố Tú Cầm cao giọng nói,
"Mời phu nhân theo Bổn thống lĩnh vào cung!"
Cố Tú Cầm hơi ngừng lại,
"Ý của Thống lĩnh là ----"
Trần Ngạo hạ giọng lặp lại lần nữa,
"Mời phu nhân theo bản tướng vào cung!"
Trong lòng Cố Tú Cầm hơi kiềm lại, lại có chút sợ hãi với thân hình cao lớn và ánh mắt lạnh lùng của người trước mặt, nàng gượng cười một tiếng,
"Tú nhi, ngươi cùng ----"
"Bản tướng chỉ mời một mình phu nhân!"
Cố Tú Cầm nắm chặt hai nắm đấm, dù gì nàng cũng là người từng trải, nếu như đến bây giờ còn không nhìn ra cái gì, nàng sống thật uổng phí, nàng trầm nặng cười một tiếng,
"Tú nhi, bổn phu nhân theo Trần thống lĩnh vào cung trước, ngươi nói với lão gia một tiếng."
Trần Ngạo cười lạnh một tiếng, giống như nhìn thấy ý định của Cố Tú Cầm.
Lúc này tại Vĩnh Thọ cung đã loạn thành một đoàn, nha hoàn ra ra vào vào đều có vẻ nặng nề trên mặt, trong tẩm điện, vẻ mặt Tú Hà trầm trọng quỳ gối trước giường Thái hậu, than thở khóc lóc.
"Nương nương, cho mời thái y đi!"
Ngụy Trinh Nhiên trên mặt đầy mồ hôi, hai tay che bụng khuôn mặt không bị tàn phá theo năm tháng lúc này nheo lại,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!