Chương 16: (Vô Đề)

Hai tròng mắt Sở Dụ đỏ ửng, liếc mắt nhìn xe ngựa phía sau Sở Vân Khinh đã đoán được thân phận của Tiêu Triệt, mắt hắn chợt lóe lên buông tay Sở Vân Khinh,

"Hoành Vân cô nương, đã đắc tội, giờ ngọ hôm nay công tử chợt không ngừng ho ra máu, kính xin cô nương đi qua xem một chút."

Trong lòng Sở Vân Khinh căng thẳng, liếc mắt nhìn Tiêu Triệt đứng bên cạnh, chỉ cảm thấy phản ứng hơi lớn của hắn,

"Đa tạ Duệ vương đưa tiễn, Hoành Vân còn có bệnh nhân, mời Duệ vương trở về đi."

Tiêu Triệt nhìn ánh mắt kiên định của Sở Vân Khinh, lại liếc mắt nhìn bộ dạng vội vàng của Sở Dụ, rốt cục gật đầu một cái lên xe ngựa.

Đến khi xe ngựa kia biến mất ở cuối đường cái phía tây, Sở Vân Khinh mới xoay người lại.

"Công tử nhà ngươi ở chỗ nào?"

Đang ở trong thành!

Sở Vân Khinh hơi kinh ngạc một chút, dùng ánh mắt bảo Phúc bá đi đến chỗ xe ngựa của Sở Dụ,

"Không phải là ở Lạc Nhạn sơn sao, vì sao lại đến trong thành?"

Vẻ mặt Sở Dụ rất vội vàng,

"Lần trước thuốc cô nương đưa cho công tử dùng hiệu quả trị liệu rất tốt, công tử phải xử lý rất nhiều chuyện, vậy liền trở về thành, nhưng xế chiều hôm nay, lại bắt đầu ho ra máu."

Ngồi lên xe ngựa, dọc theo đường đi chạy gấp về phía thành nam, trong đầu Sở Vân Khinh hiện lên một cái toàn thân bao phủ tuyết trắng giống như là người trong suốt.

Tuyết viện thành nam là nơi thần bí nhất ở Thịnh kinh, nó là nơi quý giá nhất ở bên trong Thịnh kinh, lại không ai biết thân phận của chủ nhân viện tử này, đám người Sở Vân Khinh, chính là xuống xe ngựa ở chỗ này.

Vừa vào cửa, Sở Vân Khinh liền bị quang cảnh ở nơi này làm cho cả kinh, nơi này lại có tên là Tuyết viện, rõ ràng là thời tiết tháng tư, nhưng mà trong viện này lại lạnh như băng, vốn là hoa mai tháng chạp mới nở lúc này nụ hoa lại đang tỏa hương thơm ngát, nếu không phải là người hiểu rõ sự tình, còn tưởng rằng bây giờ đang là mùa đông.

"Nơi này đưa đến hàn tuyền (hồ nước lạnh), lại mời người giỏi về cơ quan làm cho hàn khí trong viện này quanh năm không tiêu tan, như vậy mới có phong cảnh mùa đông."

Sở Vân Khinh gật đầu một cái, sắc trời lúc này đã tối đen, nàng đi theo Sở Dụ xuyên qua đình đài lầu các viện lạc (sân) trực tiếp đi vào chủ viện, chủ viện chính là địa phương có hàn khí nặng nhất, bất luận như thế nào, một người quanh năm sống ở nơi này cũng là loại thử thách khó khăn nhất.

"Công tử, Hoành Vân cô nương tới."

Sở Vân Khinh nhìn đôi mắt màu đỏ không khỏi cảm thấy giật mình, sắc mặt của hắn gần như trong suốt, hình như là máu bên trong thân thể đều đã chảy ra hết, bạch y trên người cũng nhiễm màu đỏ, trên mặt vẫn là nụ cười không nhiễm bụi trần như cũ, hắn nói, Làm phiền cô nương.

Sở Vân Khinh thở dài,

"Công tử trả tiền xem bệnh đủ cao, Hoành Vân tất nhiên là phải tận tâm tận lực."

Vừa nói, Sở Vân Khinh đã bắt đầu bắt mạch, sắc mặt nàng càng ngày càng ngưng trọng (cứng lại),

"Công tử chỉ sở là tuyết cổ lại muốn phát tác, số lần băng tằm tỉnh lại càng ngày càng nhiều, bởi vậy công tử mới ho ra máu, trước đây Hoành Vân đã nói ra hai loại biện pháp, không biết ----?"

Sở Dụ khẩn thiết nói,

"Luyện được võ công thuần âm lại là đại thành chỉ có một người, người nay tới vô ảnh đi vô tung, đến nay vẫn không tìm được."

Đôi mi thanh tú của Sở Vân Khinh hơi nhíu lại,

"Loại biện pháp thứ hai kia ----?"

Sở Dụ liếc mắt nhìn bạch y công tử đang nhắm mắt dưỡng thần,

"Công tử sẽ không dùng loại biện pháp thứ hai."

Sở Vân Khinh cau mày, rốt cục vẫn phải nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!