Tiếu Trần ngơ ngác, ánh mắt có chút mê ly, sau đó giống như thất thần, chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ cây, động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng, có thể nói là vô cùng nhu hòa, giống như đang vuốt ve người mình yêu, trong ánh mắt cũng mang theo thâm tình không nói nên lời.
Cậu dừng một chút, trong đầu như hiện lên thứ gì đó, nhíu nhíu mày.
Mà trong khoảnh khắc lòng bàn tay của cậu chạm vào vỏ cây, cậu dường như có thể cảm giác được một sự thay đổi gì đó rất nhỏ của cây.
Thậm chí còn có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi lá bay lên, lá thổi từ mặt đất, thổi vào mặt cậu.
Rất vi diệu, giống như có một ngườì nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của mình, không giống như lá, ngược lại giống như một người có linh tính.
Nghĩ tới đây, Tiếu Trần nửa ngồi xổm xuống, nắm lấy một nắm đất niết ở trong lòng bàn tay, lại làm rớt, cậu ngẩng đầu nhìn tán cây này có chút xuất thần, không biết có phải chú ý tới cái gì hay không, ánh mắt lại bất giác di chuyển xuống, sau đó ánh mắt đặt ở trên bồn hoa phía sau cây này.
Cậu híp híp mắt, đứng dậy, bước chân bắt đầu không khỏi lui về phía sau, thần sắc nghiêm túc quan sát cảnh vật trước mắt.
Góc độ này của cây cối, bồn hoa, còn có một cây ăng
-ten ở phía sau tòa nhà giảng dạy ở phía xa như ẩn như hiện...
Rất quen thuộc.
Tiếu Trần chống đầu, nhíu mày.
Trong đầu cậu hiện lên mấy hình ảnh rải rác rải rác như một mảnh vỡ, phong cảnh trước mắt rất giống với cảnh tượng trong đầu, nhưng lại không giống nhau.
Có vẻ như cậu...
Rất lâu về trước đã từng tới nơi này...
Tiếu Trần mím môi, biểu tình có chút ngưng trọng, tay cậu dừng lại, sau đó lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình.
Trong đầu cậu, vừa rồi...
Dường như thoáng lóe lên qua hai người.
Tiếu Trần cắn chặt khớp hàm.
Ký ức trước mười tuổi của cậu toàn bộ không có, cậu căn bản không biết mình đã trải qua cái gì trước đó, nhưng từ khi cậu có trí nhớ, cậu cũng không có sống ở thành phố này! Nếu không phải vì học đại học, cậu phải trở lại đây, căn bản cậu cũng sẽ không đến!
Nhưng sau đó lại nói trở về một lần nữa.
Tiếu Trần rũ mắt.
Cậu lựa chọn nơi này nguyên nhân cũng là bởi vì trong lòng cậu đối với nơi này có một loại cảm giác không nói nên lời, giống như là bị triệu hoán, mới trở về.
Trừ khi...
Trước năm mười tuổi cậu đã sống ở đây!
Tiếu Trần cảm thấy có chút hoang đường, nhưng lại có chút chắc chắn.
Trên thế giới làm thế nào có thể có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy?!
Nhưng thật vậy, kể từ khi cậu đến thành phố này, trong đầu cậu cứ hiện lên một bộ phận ký ức rải rác ngắn ngủi đã mất.
Cậu...
Và giọng nói của một người...
Cởi áo ra. Biểu tình của nam sinh thản nhiên, giống như đang nói một chuyện nhỏ đơn giản như đang giỡn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!