Chương 41: Trấn Nhỏ Ăn Thịt Người 7

Đồng tử Mã Thành Công đột nhiên co rụt lại, hai tay không tự nhiên nắm chặt, nắm thành quyền.

Đại não Hồ Binh rất rõ ràng, hắn tiếp tục,

"Kết hợp với tai nạn hôm qua, tôi có một ý nghĩ táo bạo."

Đoàn người Kim Hồng nín thở ngưng thần, hết sức chú ý nhìn chằm chằm hắn.

"Ăn thịt người, trong lịch sử có rất nhiều ghi chép, thậm chí có thể truy xuất ngược dòng đến nguồn bviễn cổ, bất luận ở triều đại nào, một khi náo loạn nạn đói, vì ăn mà chết, hiện tượng ăn thịt người sẽ xuất hiện không ngừng!"

Hắn dừng một chút,

"Tôi dám chắc chắn, mười sáu năm trước, ở trong thôn này, cũng chính là lúc náo nạn đói đã từng xuất hiện hiện tượng ăn thịt người."

Mọi người hít hà một hơi khí lạnh, im lặng như ve sầu mùa đông.

Ngay cả Mã Hàng cũng nhịn không được che miệng mũi mình, vẻ mặt kinh hãi quay đầu lại, nhịn không được nhìn về phía anh trai mình.

Mã Thành Công mặt như tro tàn, trầm tư hai giây, tự giễu nhếch khóe miệng,

"Đúng vậy, suy đoán của cậu đều đúng!"

Tiếu Trần không lên tiếng, tựa như một người ngoài đứng xem, lạnh lùng nhìn Mã Thành Công.

Hồ Binh giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hơi hơi nhíu mày,

"Mấy người, đều là nhận được thư mới trở về nhỉ?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau, gật gật đầu.

Hồ Binh lấy giấy thư ra khỏi túi,

"Thật kỳ lạ, làm sao bọn họ biết được chỗ ở của chúng ta!"

Mã Thành Công nghe được câu nói này, cả người giật mình một cái.

Đúng vậy.

Thật kỳ lạ!

Hắn căn bản không tin vào thôn trưởng bình thường trong thôn làng hẻo lánh như vậy, có thể tra được chỗ ở của nhiều người như vậy.

Mã Thành Công thở ra một hơi thật sâu, tay có chút run rẩy.

Thậm chí kẹp hình ảnh ăn thịt người của hắn nhiều năm trước đây! Làm cho hắn căn bản không cách nào cự tuyệt! Không thể không trở về!

Khoảnh khắc hắn trọng sinh liền hiểu được, tất cả những chuyện này bất quá đều là cạm bẫy của Đàm Quân mà thôi!

Mã Thành Công muốn nói ra chân tướng, nhưng những lời đó giống như bị kẹt trong cổ họng, giống như đờm, muốn ho nhưng không ho ra được, hắn mở miệng, lại ngậm lại.

Hắn có thể nói cái gì?

Nói với bọn họ rằng bây giờ bọn họ đang phải đối mặt với cái chết, ngôi làng này đã bị nguyền rủa, có quỷ tìm đến cửa để đòi mạng? Nói với bọn họ rằng chính mình là trọng sinh? Vì vậy mới biết sự thật?

Hắn nói không nên lời, cũng không thể nói.

Mã Thành Công liếc mắt nhìn Tiếu Trần, đáy lòng có chút run rẩy.

Hắn không xác định, Tiếu Trần rốt cuộc có biết hay không, năm đó sự thật là mình hại cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!