- Ái phi! Trẫm… có đẹp trai không?
Đường Huyền chỉnh trang quần áo đầu tóc, nhìn vào chiếc gương đồng hỏi.
Sau lưng hắn lúc này là một nữ tử kiều diễm mị hoặc vô cùng. Nàng đang nửa nằm nửa ngồi ôm lấy lưng hắn, nửa thân trên không mặc gì để lộ ra ngọc thể trắng muốt mềm mại như con tiểu bạch xà quấn lấy lưng hắn, đôi ngọc thủ đang không ngừng vuốt ve xoa bóp.
Nghe Đường Huyền hỏi vậy nàng dừng động tác, cười hì hì nói:
- Hoàng thượng phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm, cho dù Phan An Tống Ngọc nhìn thấy cũng phải tự ti a!
"Nga? Thì ra diện mạo như thế này được coi là phong thần tuấn lãng, trác nhã bất phàm!" Nhìn vào gương, Đường Huyền chỉ thấy một gương mặt già khọm, tóc tai thưa thớt, da dẻ xanh xao vàng vọt, mắt thì hốc hác vô thần, nhìn thế nào cũng thấy giống quỷ hơn là người, nếu ở Ai Cập có khi người ta còn nhầm hắn với xác ướp.
"Aizzz, kiếp trước ta cũng đâu đến nỗi nào, tại sao xuyên qua lại vào đúng tên hôn quân người không ra người quỷ không ra quỷ thế này?
Ngay cả cái đó cũng bé như con giun, mẹ kiếp tên Đầu Trâu lúc trước ở Địa phủ ta đã mất công nịnh nọt hắn như vậy, tưởng đâu sẽ được chút sung sướng… Tên Đầu Trâu khốn kiếp, lão tử khinh bỉ ngươi!"
Đường Huyền càng nghĩ càng tức, liền giơ ngón tay giữa ra hướng ngoài cửa sổ chửi thầm
Chợt một âm thanh vang lên trong đầu hắn:
- Xú tiểu tử đừng có được tiện nghi rồi còn khoe mẽ, nếu không phải nể tình ngươi biết điều thì hiện tại lão phu đã cho ngươi đầu thai vào con dòi con bọ rồi!
Đường Huyền không ngờ thiêng đến vậy, vừa chửi một câu mà đã hiện hồn lên ngay, vội nói:
- Ngưu gia gia, ta nào dám oán trách ngài, vừa rồi là ta tỏ lòng biết ơn với ngài đó thôi.
- Hừ, biết điều thế là tốt, ta cũng phải đi đây, ngươi cứ hảo hảo mà sống cuộc đời mới.
Nói xong thì âm thanh của Đầu Trâu ngừng hẳn, xem ra đã đi thật rồi.
- Hoàng thượng… Hoàng thượng!
Mỹ nhân thấy Đường Huyền ngẩn người hồi lâu, liền lắc lắc bờ vai hắn làm nũng.
Đường Huyền lúc này mới hồi phục tinh thần, quay lại hỏi:
- Có chuyền gì thế ái phi?
Nàng kia chu cái miệng nhỏ nói:
- Hoàng thượng, thiếp có đẹp không?
Đường Huyền xoay người lại, nâng cằm nàng lên, chép miệng nói:
- Cũng được, so với tiên nữ thì đẹp hơn một chút, nhưng không hơn nhiều lắm đâu!
Nàng kia cười khúc khích, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng ngài lại trêu đùa thiếp rồi. Ân, trời vẫn còn sớm, chúng ta...
"Nữ nhân này còn muốn làm chuyện đó? Với con giun này thì làm ăn được gì đây? Nhớ năm xưa khẩu đại pháo của ta uy dũng cỡ nào… Aizz, thôi vậy, hảo hán không nhắc lại chuyện xưa, ta nhẫn vậy!"
Đường Huyền đành bất đắc dĩ nói:
- Hôm nay trẫm hơi mệt, thay quần áo cho trẫm đi.
Nàng kia nhẹ nhàng vâng một tiếng, đem y phục mặc cho Đường Huyền, lại nói:
- Hoàng thượng, nếu mệt thì không cần lên triều làm gì, trước kia ngài chẳng phải cũng nửa tháng mới lên triều một lần đó sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!