Chương 64: (Vô Đề)

Bất chấp ánh mắt oán trách của Giang Thụ Hân, Lý Sở vẫn mặt dày ở lại nhà họ Giang gần một tháng trời mới chịu về tiếp quản quán cơm nhỏ của gia đình. 

Nói là về hẳn thì cũng không đúng lắm, chỉ là số lần đến nhà họ Giang không còn thường xuyên như trước nữa thôi. 

Điều này khiến Giang Thụ Hân, người được ăn chực cả tháng trời, vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối. 

Tuy rằng cô không ưa gì việc Lý Sở suốt ngày dính lấy chị mình, nhưng phải thừa nhận rằng tay nghề của người này không tệ, nấu ăn rất ngon; tục ngữ có câu

"Phù sa không chảy ruộng ngoài", chị cô thu nhận người này cũng không thiệt.

Giang Thục Vân nào biết cô em mình đang nghĩ gì, mỗi ngày đều dẫn Tứ Bảo và Giang Thượng ra đồng chơi đùa vui vẻ, rau trồng ngoài đồng cũng bắt đầu lớn lên từ từ.

Tứ Bảo suốt ngày theo Giang Thục Vân chạy ngoài đồng, vốn dĩ khuôn mặt trắng trẻo non nớt giờ đây phơi nắng cả ngày, lúc nào cũng đỏ ửng, Giang Thụ Hân mỗi ngày đều cằn nhằn như bà cụ non, bảo  nàng đội nón vào kẻo bị cháy nắng. 

Buổi tối còn mượn cớ kiểm tra xem mặt có bị đen đi không, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tứ Bảo lên hôn tới tấp, thường hôn tới hôn lui lại hôn sang chỗ khác, khiến Tứ Bảo vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không làm gì được cô.

Lý Sở xem như đã thành công ôm được mỹ nhân về, còn bên Trần Tiểu Lâm thì vẫn chưa có tiến triển gì, từ sau ngày rời khỏi nhà họ Dư hôm đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa, không biết đang bận rộn với chuyện gì. 

Ngay lúc Giang Thụ Hân tưởng rằng Trần Tiểu Lâm đã

"bốc hơi khỏi thế gian" thì cô lại chạm mặt người này ở đầu thôn. 

Giang Thụ Hân cũng vừa từ trấn trên trở về, trên tay còn cầm bát canh chua giải nhiệt mà Tứ Bảo đòi uống nhưng uống không hết, nhìn Trần Tiểu Lâm đang thong thả đánh xe ngựa từ trấn trên về, thần sắc tự nhiên.

Lâu rồi không gặp.

Trần Tiểu Lâm cười nhìn Tứ Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, rồi lại nhìn bát canh chua trên tay Giang Thụ Hân,

"Lâu ngày không gặp, Giang Nhị lại càng chu đáo hơn rồi."

Giang Thụ Hân không để bụng, trước mặt Trần Tiểu Lâm tự nhiên múc một muỗng canh đút cho Tứ Bảo, Nàng thích.

Trần Tiểu Lâm thấy vậy thì ngẩn người ra một chút rồi không nói gì thêm, cười cười rồi không nán lại lâu, vẫy tay chào tạm biệt rồi đánh xe về phía nhà họ Dư. 

Giang Thụ Hân thấy cô ta đi rồi thì vội vàng uống cạn bát canh chua còn thừa của Tứ Bảo, cũng đánh xe đi theo Trần Tiểu Lâm về phía nhà họ Dư, cô muốn xem lần này Trần Tiểu Lâm định làm gì.

Tứ Bảo không biết cô lại định làm gì, thấy xe đi qua nhà mình mà không vào thì có chút sốt ruột: Dừng lại đi mà. 

Vừa nói vừa định với tay kéo Giang Thụ Hân, trông có vẻ vô cùng sốt sắng. Giang Thụ Hân đành phải dừng xe lại, quay đầu nhìn thì ra là đến trước cửa nhà mình rồi,

"Sao vậy, lát nữa về có được không?"

Tứ Bảo không chịu, vội vàng muốn nhảy xuống xe, Giang Thụ Hân hết cách, sợ nàng bị ngã nên đành phải xuống xe bế người xuống.

Tứ Bảo được bế xuống cũng không chịu rời khỏi người Giang Thụ Hân, nhịn nãy giờ, nàng túm lấy cổ áo Giang Thụ Hân rồi ra lệnh: Nhà xí, nhà xí!

Giang Thụ Hân bị nàng túm lấy, nghe thấy tiếng kêu này thì cũng hiểu ra, chân dài bước nhanh, bế người chạy thẳng vào nhà vệ sinh. 

Giang Thục Vân đang phơi quần áo trong sân bị hai người làm cho giật mình, chạy theo sau hai người mà gọi:

"Giang Nhị, em chạy chậm thôi, coi chừng ngã Tứ Bảo!"

Đợi đến khi Tứ Bảo từ nhà xí ra, mặt đã đỏ bừng vì tức giận, Giang Thụ Hân giả vờ như không thấy, dẫn con bé đi rửa tay, tiện thể lau mặt cho sạch. 

"Lần sau chúng ta không uống nhiều canh chua như vậy nữa."

Tứ Bảo trừng mắt nhìn cô: Hừ, tại chị hết!

Tuy rằng nói là đã uống không ít canh chua, nhưng nếu về thẳng từ trấn thì đã không xảy ra chuyện này rồi, vốn dĩ từ trấn về thôn đã có một đoạn đường dài như vậy, tốn không ít thời gian, đằng này Giang Thụ Hân vừa vào thôn lại chạm mặt Trần Tiểu Lâm, hai người nói chuyện lâu như vậy còn chưa tính, Giang Thụ Hân còn đòi đi theo nữa, thành ra, suýt chút nữa đã hại Tứ Bảo tè ra quần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!