Trong mắt người ngoài, bọn họ đều cho rằng Dư lão hán và Dư Nhị Bảo chỉ là bị nha môn bắt vào tù, không ngờ chỉ chưa đầy một tháng, hai người này đã mất mạng.
Khi Dư đại nương nghe được tin này, bà không khỏi cảm thấy khó chịu. Suy cho cùng, đây chính là máu thịt của bà. Thật bi thảm khi anh ta chết một cách thảm thương trong tù vì những hành động xấu xa của mình.
Nhưng những cảm xúc không mấy buồn bã này chỉ có thể trôi qua chậm rãi theo thời gian. Nhà họ Dư vẫn còn Dư đại nương và những đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Cuộc sống của họ tốt hơn nhiều so với trước đây, đó là điều tốt.
Ở phía bên kia, Trương què cũng bị chém đầu trong tù cùng ngày vì tội giết người; chỉ còn lại Trương Văn Thành, người thực sự bị mù. Tất cả bọn họ đều chết thảm hại, và không ai có kết cục tốt đẹp. Như câu nói, làm hại người khác cuối cùng sẽ làm hại chính mình.
Giang Thụ Hân nhìn Giang Thượng ngủ say trong lòng Giang Thục Vân, trong lòng tràn đầy cảm xúc. Cô sẽ làm gì nếu đứa trẻ này hỏi về cha mình khi lớn lên...
Giang Thục Vân đứng bên cạnh dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô. Chị nhìn cô trong khi vẫn bế đứa trẻ trên tay và nói:
"Em nghĩ là chị không thể tự mình nuôi con được hay sao?"
Ồ, không.
Giang Thụ Hân không nghĩ rằng chị gái mình lại không có khả năng nuôi con. Ngược lại, cô vẫn luôn tin rằng chỉ có Giang Thục Vân mới có thể làm tốt việc này.
"Em chỉ cảm thấy rằng, trong quá trình trưởng thành của con bé, việc thiếu một người với vai trò như vậy, liệu có ảnh hưởng đến nó không."
Giang Thục Vân nghe vậy liền cười,
"Nó có mẹ, có dì, còn có vợ của dì, nhiều người yêu thương nó như vậy, chẳng lẽ còn thiếu một người cha có cũng được mà không có cũng chẳng sao hay sao?"
Lời này thật không dễ phản bác, Giang Thụ Hân cũng không cảm thấy cần phải phản bác, thử hỏi nếu theo cái tính cách của Trương Văn Thành kia, có thể mang lại điều gì tốt đẹp cho Giang Thượng?
Huống chi Giang Thượng không thiếu người yêu thương nó, vậy thì Trương Văn Thành có cũng được, không có cũng không sao.
Tháng Giêng qua đi, thời tiết bắt đầu ấm dần lên, những người ở nhà suốt cả mùa đông lạnh giá đều bắt đầu ra ngoài làm việc, Giang Thụ Hân cũng không ngoại lệ, tiếp tục cuộc sống ngư dân của mình, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng đã ra khơi, Tứ Bảo vì chuyện này mà không vui mấy ngày liền.
Vì có Giang Thụ Hân ra khơi đánh bắt, quán ăn của Lý Sở không thiếu những loại hải sản tươi sống như cá, tôm, cái thiếu chính là rau xanh tươi.
Thế là Giang Thụ Hân lại nhân lúc đầu xuân, đem một ao sen trong tay mình bán đi, đổi thành ruộng đồng có diện tích tương đương, đồng thời mặt dày mày dạn nhờ Giang Thục Vân trồng rau giúp mình, còn mình thì mua chút hạt giống rau rồi mặc kệ.
Giang Thục Vân tuy rằng còn phải quản mấy mẫu ao sen của mình, nhưng may mà năm ngoái trong ao không đào hết, cố ý để lại gốc, nên trước mùa hè cũng không cần quản nhiều, thế là đồng ý với yêu cầu của Giang Thụ Hân, giúp cô trồng rau.
Đất Giang Thụ Hân mua không nhỏ, bên cạnh còn sát với ruộng đồng của nhà họ Dư. Nhân lúc trời nắng, cả nhà cùng nhau ra đồng gieo hạt, Dư đại nương liếc mắt liền thấy Giang Thục Vân, và Tứ Bảo đang ôm con ngồi dưới gốc cây che nắng. Không nghĩ ngợi gì liền bỏ mặc con trai con dâu mà đi qua đó.
Dư Đại Bảo thấy vậy cũng không lấy làm lạ, vợ là Lưu Tú Liên đi bên cạnh, ra hiệu cho anh cũng qua xem, thế là anh vác cuốc đi theo.
"Giang đại nương tử, hôm nay cũng ra đồng à?"
Dư đại nương biết Giang Thụ Hân muốn trồng rau, nhưng không ngờ người đến lại là Giang Thục Vân.
Nương! Tứ Bảo thấy Dư đại nương thì rất vui, ngồi dưới gốc cây vẫy tay với bà. Dư đại nương cũng cười với cô.
Giang Thục Vân cũng không giấu giếm, nói chuyện với Dư đại nương một hồi rồi chuẩn bị tiếp tục làm việc, nhưng Dư đại nương nhìn mảnh ruộng lớn kia.
"Đất của cô rộng quá, một mình làm không xuể đâu, hay là để tôi giúp cô một tay." Vừa nói Dư đại nương vừa chuẩn bị xắn tay áo lên giúp, Giang Thục Vân còn chưa kịp từ chối, hạt giống rau trong tay đã bị bà lấy đi, thoăn thoắt bắt tay vào làm.
Dư Đại Bảo và Lưu Tú Liên đứng bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì nhiều, cười cười rồi trở về ruộng nhà làm việc.
"Cái cô Giang kia sao lại một mình làm cả một mảnh đất lớn như vậy, đúng là vất vả." Về đến ruộng nhà, Lưu Tú Liên nhìn bóng dáng bận rộn của Giang Thục Vân, không khỏi cảm thán một câu.
Dư Đại Bảo vác cuốc cũng nhìn theo, có chút khó xử gãi đầu, nói với vợ mình:
"Em đừng nghĩ nhiều, mẹ cũng là có lòng tốt thôi, dù sao thì cô Giang kia cũng coi như là người nhà của Tứ Bảo."
Lưu Tú Liên nghe vậy nhất thời có chút không hiểu, đợi đến khi phản ứng lại thì trừng mắt nhìn anh một cái:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!