Ngày thứ hai chính là ba mươi tết mà mọi người mong mỏi, khi trời chưa sáng đã theo thói quen thức sớm để chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.
Không gian lốp bốp tiếng pháo nổ, thực sự làm cho người không ngủ yên ổn.
Đêm qua có thể nói người Giang gia khổ không nói nổi, vừa qua sinh nhật, Giang Thượng cùng tiểu cô nương Lý Niệm, còn đang trong mộng liền trực tiếp bị tiếng pháo nổ hù dọa khóc thành tiếng.
Một bên khác cô nương ngốc Tứ Bảo cũng không khá hơn chút nào, đang ngủ ngon đột nhiên giật nảy mình, muốn khóc nhưng không khóc chui vào trong lòng cô.
Tập mãi thành quen cô ôm người Tứ Bảo, đôi tay che lỗ tai đỏ rực do ngủ của nàng, giúp nàng che đi tiếng điếc tai nhức óc kia.
Nhưng dù thế nào thì cũng không có tác dụng, Tứ Bảo vẫn không thể nào ngủ tiếp, lấy hai tay cô đang che ra, mang theo khí trước khi rời giường xoay trong chăn ngồi dậy, ngốc ngốc ngồi trên giường sinh hờn dỗi.
Cô biết nàng đang không vui, sợ nàng bị cảm lạnh, vội vàng ngồi dậy đem chăn gói kỹ nàng lại, cô đứng dậy mặc quần áo vào.
"Rời giường được không?"
Không cần
Vậy tiếp tục nằm
Không cần
..... Cô không hỏi tiếp, hỏi đi hỏi lại sợ mình không nhịn được sẽ phát điên.
Mắt nhìn trời ngoài phòng, cô tính toán để Tứ Bảo một mình trong phòng cho tỉnh ngủ, còn mình thì đi ra khỏi phòng.
Giang Nhị
Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên Tứ Bảo ở trên giường kêu cô, ngữ khí vô cùng nóng nảy. Cô đành phải xoay người.
"Làm sao vậy, muốn ta làm gì sao?"
Cô càng hỏi, Tứ Bảo càng bực bội, nàng cũng không biết bị làm sao, chính là cảm thấy không hài lòng, cái gì cũng không như ý, cái gì cũng không tốt, nghĩ như vậy, nàng cũng không thèm nhìn cô, cơ thể nằm xuống giường, cọ lung tung trên giường.
"A a a, quá phiền a, ô ô ô"
Lúc sau liền khóc lên, lần đầu cô tiếp xúc gần gũi với nàng nháo khi mới rời giường, có chút ngốc, đứng tại chỗ không biết nên làm gì cho phải, ngơ ngác mà nhìn nàng, chờ đến khi nhận ra nàng khóc, lại vội vàng hoàn hồn, đêm người từ trên giường ôm vào trong lòng.
"Tốt tốt, không bực bội, ôm ngươi ra phía sau sưởi ấm được không?"
"Không tốt không tốt, ô ô, Giang Nhị ôm, ôm ta"
Cái gì Tứ Bảo cũng không muốn làm, nàng không phải cảm thấy đề nghị của cô không tốt, nàng chỉ là cảm thấy hiện tại làm cái gì cũng không tốt; cô thật sự không có cách, ôm Tứ Bảo lấy phân chuồng từ trong phòng ra.
Chăn bông còn quấn trên người Tứ Bảo, cô ôm nàng giống như trẻ con ở trước ngực, một tay nâng cái mông, một tay đặt ở trên lưng nàng vỗ nhẹ, sau đó từ trong phòng chậm rãi đi lại.
Tuy rằng Tứ Bảo khóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn dùng chân kẹp eo cô, ghé vào trên người cô, cảm xúc chậm rãi hòa hoãn xuống, không có ầm ĩ nữa.
Nghe tiếng ngoài phòng dần biến mất, cùng với tiếng Tứ Bảo hít thở dần ổn định, cô hơi hơi cử động cánh tay nhức mỏi của mình, nhưng động tác cũng không dám quá mạnh.
Tứ Bảo?
Cô không xác định Tứ Bảo ngủ chưa, đành thử gọi nàng.
Ân? Tứ Bảo mơ màng trả lời cô, tuy rằng không ngủ, nhưng cũng lim dim sắp ngủ rồi.
Cô đành phải ôm nàng đi hai vòng, cuối cùng Tứ Bảo cũng hoàn toàn ngủ say, lúc này mới yên tâm thả nàng lên giường.
Vừa mới buông người ra, cô vung hai cánh tay thật mạnh trong không trung, ý đồ muốn giảm bớt nhức mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!