Chương 32: (Vô Đề)

Gương mặt nhỏ của nàng vô cùng thê thảm, tức giận nhìn cô, rõ ràng nói với nàng là trở về bôi thuốc mỡ, nhưng bây giờ còn nói không có việc gì, còn muốn tỷ tỷ giúp mình làm trước.

Cô biết nàng đang tức giận, nhưng cô cũng không để ý tới tính tình nhỏ của nàng, vẫn như cũ nói với chị:

"Tỷ, ngươi mau giúp nàng xử lý một chút, bị thương ở trên mặt không thể qua loa được"

Chị thấy thế cũng không nhiều lời, dù sao cũng đều phải xử lý, liền dứt khoát đi vào kho củi xách một thùng nước ấm tới.

"Ngươi ngoan, trước tiên đem mặt mình thoa thuốc mỡ, rồi đến giúp ta bôi, có được không?" Cô có chút mệt mỏi, nằm trên giường, dỗ Tứ Bảo đang tức giận trước mắt, ôn tồn thương lượng với nàng.

Miệng nàng vểnh lên cao, nghĩ nghĩ vẫn là ngoan ngoãn để chị giúp nàng bôi thuốc đi. Vết thương trên mặt nàng không có sâu, nhưng có chút dài, vị trí có chút nguy hiểm, từ giữa gương mặt rạch tới khóe mắt, nếu hướng lên một chút thì có thể trực tiếp là bị thương con mắt, đây cũng là chỗ cô lo lắng.

Lúc đó nàng khóc vô cùng kịch liệt, nước mắt hòa lẫn với máu trên vết thương cùng một chỗ, căn bản cô không biết có bị thương tới đôi mắt hay không, cho nên mới vội vã để chị giúp nàng xử lý trước. Bây giờ thấy không có bị thương tới mắt, cô mới yên tâm.

Chờ đến khi xử lý xong vết thương trên mặt nàng, cô nằm ở trên giường cũng đã mơ màng ngủ.

Lúc chị giúp nàng bôi thuốc cũng đã hỏi rõ, cô bị người ta cầm gậy gỗ đập vào sau lưng, thấy cô như vậy chắc cũng không có việc gì, chỉ là vô cùng đau đớn; bây giờ sắc trời cũng đã khuya, cho nên chị cũng không có ý định ở thêm, đưa cho nàng một ít thuốc mỡ, nói cho nàng cách sử dụng, chị liền rời đi để hai người ở trong phòng.

Cô nằm ở trên giường, hơi hé mắt, nhìn nàng cầm hộp thuốc mỡ nhỏ ở đó suy nghĩ.

"Chẳng phải muốn giúp ta bôi thuốc sao?"

Nghe được cô nói chuyện với mình, lúc này Tứ Bảo mới cầm lấy hộp đi đến bên cạnh cô, biểu lộ có vẻ hơi khó xử, hướng phía Giang Thụ Hân chỉ huy nói:

"Ngươi, thoát, cởi áo!"

?

Cởi áo? Suy nghĩ cô dừng lại chớp mắt một cái, nhìn vẻ mặt hơi xấu hổ cầm thuốc mỡ của nàng. Vừa định đứng dậy, cô lại thay đổi chủ ý, híp mắt thở dài nói.

"Ta đau a, không có cách nào cởi."

Nghe cô nói đau, nàng không biết nên làm gì mới đúng, nàng biết phải cởi áo mới có thể bôi thuốc ở phía sau lưng, nhưng nàng không ngờ cô không thể tự cởi áo được.

Nếu Giang Nhị không tự làm được, vậy nàng liền làm:Vậy ta làm

"Ngươi làm? Ngươi làm như thế nào?"Cô có chút buồn cười, ngửa đầu nhìn nàng.

Nàng đem hộp thuốc trong tay đặt ở mép giường, ngồi xổm xuống, duỗi tay về phía cô, làm bộ dáng muốn giúp cô cởi áo. Đáng tiếc y phục cô cũng không có giống như của nàng, huống chi cô vẫn đang còn nằm sấp, Tứ Bảo càng không thể nào xuống tay.

Cô cũng không có ý định cho nàng làm, hai tay chống giường nửa người chậm rãi ngồi dậy, chuẩn bị tự mình làm; nhưng nàng cho rằng cô ngồi dậy là thuận tiện cho nàng giúp cởi áo, liền giơ tay nắm lấy vạt áo trước của cô.

Cái tốc độ này làm cho cô ngây người, phía sau lưng vô cùng đau đớn, không kịp phản ứng, cứ như vậy một hai giây, Tứ Bảo mạnh mẽ c ởi sạch sẽ.

Tốt, nằm xuống

Nàng thấy mình giúp cô cởi áo xong, ra dáng vỗ vỗ tay, ấn cô nằm lên giường.

Mà cô chỉ thuận theo nằm xuống, lưu lại một bóng lưng trơn bóng, cùng một cái đầu vai trái đến phía sau lưng ứ đọng máu bầm; cùng với bên tai đỏ ửng.

Tứ Bảo hồn nhiên không biết, nhìn vết thương sau lưng cô, tay nhỏ có chút run, cũng không vội bôi thuốc mỡ cho cô, mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ phía sau lưng cô.

Ngón tay lạnh băng rất mềm mại, làm làm lông tơ phía sau lưng cô đều đứng lên, cô vùi đầu vào trong chăn, trầm giọng nói:

"Không bôi thuốc mỡ, sờ loạn cái gì?"

Nhìn đau quá Lông mày nàng đều nhanh giống gợn sóng trên biển, mềm giọng nói.

Cô thật sự không cảm thấy được đau đớn, đưa tay xoa mặt, lại khôi phục lại bộ dáng lúc trước, thúc giục Tứ Bảo:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!