Sasa mặt cắt không còn giọt máu: Không! Nhất định là cô ta nhìn nhầm rồi! Làm sao Y Thành có thể là tân tổng tài chứ?! Cô ta không phải trốn nợ rồi sao?!
Y Thành rất hài lòng khi thấy vẻ mặt này của Sasa:
"Đúng là tôi có đến hộp đêm, có đánh bạc, cũng đúng là nợ nần thật. Nhưng mà, chỗ tôi đến ấy, là hộp đêm và sòng bạc do nhà tôi mở. Còn nợ á? Là nợ... anh trai tôi đấy!"
"Cô... cô đang nói linh tinh gì vậy?!"
"CEO của tập đoàn Jialuo – Y Mặc, cô nghe qua chưa? Tôi là em gái anh ấy đấy. Tôi nhất thời nổi hứng, đến sòng bạc của anh ấy chơi vài ván. Ai ngờ thua sấp mặt, đành nghĩ cách kiếm tiền trả nợ thôi! Cô chắc cũng nghe nói về anh tôi rồi – người không nể mặt ai, chỉ nhận tiền!"
Y Thành tự mình càm ràm về ông anh trai nhà mình.
Cô hoàn toàn không để ý rằng lúc này Sasa nhìn cô chẳng khác gì nhìn thấy ma:
Trong giới thượng lưu châu Âu, ai mà chưa từng nghe qua cái tên Y Mặc chứ?! Người đàn ông đó chẳng khác nào một vị vương! Vậy mà Y Thành lại chính là em gái ruột của anh ta!
Lúc này Sasa mới hoảng sợ nhận ra, mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm đến mức nào:
Y Thành nhất định đã biết chuyện cô ta và Anna hợp tác tung scandal nhằm ép cô rút khỏi giới giải trí. Nhưng bảo cô cúi đầu cầu xin Y Thành tha thứ, cô thực sự làm không được.
"Đúng đấy! Chính tôi và Anna tung scandal của cô! Nếu cô muốn trả thù thì cứ đến đi, cùng lắm thì tôi rút khỏi showbiz!"
Y Thành mỉm cười:
"Tôi muốn cô tiếp tục ở lại Trường Hồng Quốc tế."
Cái gì cơ?
Sasa ngờ ngợ mình nghe nhầm!
Y Thành nháy mắt với cô ta, giọng nói ngây thơ đến mức khiến người ta tức muốn học máu:
"Bởi vì... tôi rất thích cái kiểu cô không ưa gì tôi mà vẫn phải cày tiền cho tôi đấy!"
Nói xong, Y Thành như chẳng thèm để ý tới sắc mặt lúc trắng bệch, lúc tái xanh, lúc lại đỏ gay của Sasa, bước từng bước nhỏ nhún nhảy, vừa đi vừa khe khẽ hát, ung dung rời đi.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe hơi hạng sang được đặt chế riêng đã chờ sẵn ở đó.
Cảm ơn anh...
Câu chưa kịp nói hết, giọng nam trầm ấm đã cắt lời cô:
"Nợ tôi thì mau trả đi!"
"Vâng vâng vâng! Trả! Nhất định trả!"
Y Thành lập tức hùa theo như một con cún nịnh nọt.
Y Mặc lúc này mới buông tập tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn em gái:
"Sao nay đồng ý nhanh thế? Uống nhầm thuốc à?"
Y Thành dè dặt lên tiếng:
"Ờm... điện thoại với hộ chiếu, anh có thể trả lại cho em không?"
Hừ! Jason, lái xe!
Y Mặc hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đoái hoài đến lời nài nỉ của cô em gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!