Chương 6: Ai khó dễ ai?

Kiều Cảnh An cũng đã nghe được những lời kia, cậu biết rõ một số ít nữ tử đối với mọi chuyện đều luôn luôn có nhiều hiếu kỳ như vậy, cho nên cũng không để ý. Chỉ là cậu thật không ngờ vị huynh trưởng đứng bên cạnh ngược lại so với cậu còn tức giận hơn.

Kỳ thật lúc hai nữ nhân viên này chứng kiến Kiều Sâm xuất hiện, sắc mặt đã là lo sợ bất an. Lúc các cô lại nhìn thấy Kiều Cảnh An từ chỗ ngã rẽ đi ra thì trên mặt lập tức hóa thành một đống tro tàn.

"Đang trong giờ làm việc lại không làm việc, còn đứng tán chuyện linh tinh, các cô đã không chuyên tâm công tác, vậy…"

Ca.

Kiều Cảnh An biết rõ Kiều Sâm là muốn sa thải hai cô gái này. Cậu từ trước đến nay luôn kính nể những nữ tử biết đi làm, tự lực cánh sinh ở nơi đây. Trên sách cũng có nói dân cư của thế giới này rất đông, công việc là không dễ tìm.

Con gái thỉnh thoảng nhàm chán mà buôn chuyện, tán dóc ở sau lưng thủ trưởng, đó cũng là chuyện bình thường. Nếu chỉ bởi vì một vấn đề nhỏ này mà sa thải bọn họ, đối với hai cô gái này mà nói, thật sự là không đáng.

Mắt nhìn hai nữ nhân viên sắc mặt đã xám ngắt, Kiều Cảnh An nâng tay khẽ níu một góc áo nhỏ của Kiều Sâm, nhẹ nhàng kéo kéo:

"Ca, anh không phải đang vội đi làm việc sao, còn đang làm gì vậy?"

Kiều Sâm nhướng mày, nhưng nhìn đến hai ngón tay đang níu lấy góc áo mình, lửa giận xì… một cái xẹp xuống hơn phân nửa, mắt lại xem xét sắc mặt bối rối của hai nữ nhân viên: Ừ, đi thôi. Tuy sắc mặt vẫn là không thay đổi, nhưng ánh mắt lại nhu hòa đi không ít.

Hai nhân viên nữ nhìn thấy tổng tài vào thang máy, mới thở phào một hơi. Một người trong đó nói:

"Tôi vẫn cho là sếp không thích nhị thiếu gia, hôm nay xem ra…"

Đây chính làyêucùnghận

"trong truyền thuyết." Người còn lại không biết tại sao lại nhớ tới bộ dáng nhị thiếu gia lúc đem ngón tay trắng nõn khẽ níu lấy góc áo của tổng tài, đột nhiên cảm thấy nhị thiếu gia mà trước nay luôn kiêu ngạo ương ngạnh kia cũng có chút đáng yêu.

yêucùnghận? Có ý tứ gì?

…………………….

Kiều Cảnh An nghi hoặc nhìn Kiều Sâm dẫn cậu vào một cái hộp sắt kín mít. Không phải đi làm việc sao? Đem mình nhét vào trong hộp làm cái gì?

Trong lúc hộp sắt nhỏ bỗng dưng khẽ nhúc nhích, cậu cảm thấy người có chút chùng xuống, lắc lắc đem loại cảm giác không khỏe này bỏ ra khỏi đầu. Không đến một phút đồng hồ, hộp sắt đột nhiên ngừng lại, lại đột nhiên mở ra, ngoài cửa đã không còn là cảnh sắc vừa thấy ban nãy.

Kiều Sâm thấy Kiều Cảnh An ánh mắt mê mang, khóe miệng cũng gợi lên mỉm cười, bất quá rất nhanh đã biến mất không thấy:

"Còn đứng trong thang máy làm gì vậy? Ra đây." Vừa rồi tiểu tử này cầu tình dùm hai nhân viên nữ làm anh cảm thấy ngoài ý muốn, việc này cũng giống như Quỷ sa tăng thương chúa Jesus (kiểu như "mèo khóc chuột), khiến anh thấy thực quỷ dị. Chẳng lẽ nói đệ đệ mất trí nhớ của anh chuẩn bị từ con đường ác bá chuyển sang đi con đường của thánh mẫu?

Kiều Cảnh An đi theo anh ra khỏi thang máy, vào văn phòng của Kiều Sâm. Thấy Kiều Sâm ngồi vào bàn công tác bên cạnh sắc mặt nghiêm túc bắt đầu làm việc, cậu không dám đi quấy rầy, ngồi trên ghế sa lon cầm một quyển sách chăm chú xem.

Trên quyển sách này có giới thiệu phong trào thể dục thể thao của thế giới này, xem cũng rất thú vị.

Chờ Kiều Sâm xử lý xong vài văn kiện khẩn cấp, lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện thời gian đã qua gần một giờ, nhìn về phía Kiều Cảnh An đang ngồi, chỉ thấy thiếu niên thường ngày nhao nhao ồn ào giờ phút này lại yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon xem một quyển tạp chí thể thao, thần sắc yên tĩnh làm anh có loại cảm giác ấm áp nói không nên lời.

Trầm Tuấn tiến vào trong phòng làm việc của Tổng tài thì chứng kiến một màn hai huynh đệ hữu hảo ở chung, Kiều nhị thiếu gia bộ dáng yên tĩnh ngồi ở một bên, còn thật sự có vài phần hương vị của mĩ thiếu niên, nhưng điều kiện tiên quyết là vị thiếu gia này không mở miệng ra nói chuyện.

Trầm Tuấn gõ cửa vào làm cho Kiều Cảnh An đem chú ý từ trong quyển tạp chí kéo ra ngoài. Nhìn thần sắc của hai người, nghĩ đến họ có chuyện phải bàn, tâm cậu như gương sáng(hiểu rõ), đứng lên nói:

"Ca, em ngồi mãi cũng có chút buồn bực, muốn đi ra ngoài giải lao một chút."

Kiều Sâm cơ bản không muốn cho cậu ra ngoài, cho rằng tiểu tử này sẽ lại gây ra chuyện gì ngu ngốc, anh có chút do dự, nhưng nghĩ lại, tiểu tử này cũng đã sửa đổi không ít, cho dù đi ra ngoài đi một chút chắc cũng không sao, vì vậy nhẹ gật đầu:

"Tùy cậu, chỉ cần đừng mang phiền toái về cho tôi."

Trầm Tuấn trong lòng thầm than, vốn cho rằng hai vị này đã huynh hữu đệ cung, nhưng hiện tại xem ra, nhị thiếu gia vẫn là khuôn mặt như trước kia, chỉ là tính tình tốt hơn không ít.

Kiều Cảnh An đối với thế giới này có rất nhiều chuyện còn không hiểu, nhưng lại biết rõ thân phận của mình, chí ít có một điểm có thể khẳng định, bây giờ cậu đang không có bất luận phận sự gì ở chỗ này.

Ra cửa, cậu đi ra đứng ở cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài. Nhà lầu cao hơn hai mươi tầng là thứ mà thế giới kia của cậu không có, đứng ở chỗ cao nhìn xe cộ đi lại phía dưới, cậu có loại cảm giác không chân thực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!