"Con nữ nhân tiện nhân đó đâu? Mau ra đây! Bị nhà họ Ôn chúng ta đuổi đi rồi mà còn không biết nhục, lại đi gả cho một thằng chân đất, đã thế còn là một đứa câm!"
"Ta không cho phép ngươi nói xấu anh trai và tẩu tẩu của ta!"
Ta dồn hết sức mình lao vào hắn, nhưng cái bụng mỡ như lò xo của hắn lại bật ta ngã ngửa xuống đất.
Ôn Thế Huân ném Hắc Đậu cho thuộc hạ, mặc kệ những người hàng xóm ngăn cản, hắn rút ra một con d.a. o nhọn, ngang ngược ép mọi người phải tránh đường.
Đại ca và tẩu tẩu vừa bái đường xong, chuẩn bị uống rượu giao bôi.
Chuyện này chưa yên, chuyện khác lại ập đến. Không biết từ khi nào, Điền Phán Nhi đã trèo qua tường vào trong nhà, nàng ta xông thẳng vào phòng, ánh mắt đầy hung dữ, rồi hất tung ly rượu xuống đất.
Mẫu thân ta tức giận đến phát run, giơ tay định đánh vào đầu nàng, nhưng Điền Phán Nhi nhân lúc đông người liền xoay người, chẳng biết đã lẩn đi đâu mất.
Ngay sau đó, Ôn Thế Huân cũng lao vào trong, miệng không ngừng chửi bới:
"Ngươi có phải tám đời chưa thấy nam nhân hay không? Đến mức không cần mặt mũi, bắt Hắc Đậu nhận một tên chân đất như thế làm cha! Đây chẳng phải làm mất mặt nhà họ Ôn chúng ta sao?"
Đại ca ta cau chặt lông mày, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét một vòng quanh phòng. Với dáng người cao lớn, tay dài chân dài, huynh đứng chắn trước mặt tẩu tẩu, che kín nàng không để lộ một chút nào.
Ôn Thế Huân cười lạnh, rút d.a. o dí thẳng vào cổ đại ca.
Nhưng đại ca ta chẳng hề chớp mắt, dùng hết sức đá mạnh vào hạ bộ của hắn, rồi nhanh tay giật lấy con d.a. o trong tích tắc, ngay lập tức xoay chuyển tình thế.
Khóe mắt huynh hiện lên ý cười, chắc chắn huynh đang nghĩ:
"Hừ, hóa ra ngươi cũng chỉ là thứ vô dụng thế này thôi."
Ôn Thế Huân bị đại ca ta trói c.h.ặ. t t.a. y chân, không thể nhúc nhích.
Tẩu tẩu vén khăn voan đỏ lên, chỉ cần trao đổi ánh mắt với đại ca một chút là đã hiểu ý. Nàng cầm lấy con d.a. o từ tay huynh, dí thẳng vào cổ Ôn Thế Huân, lạnh lùng nói:
"Ôn Thế Huân, ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi lại dám tự tìm đến cửa!"
"Từ trước đến nay, ta bị nhà họ Ôn các ngươi giày vò. Nhưng bây giờ, ta không còn là kẻ cô độc nữa. Cũ mới cộng lại, hôm nay chúng ta tính rõ mọi nợ nần!"
Đại ca vẫy tay một cái, cha cùng vài người nam nhân đang chuẩn bị ăn cơm trong nhà, những người đã giúp khiêng kiệu, lập tức theo sau.
Mỗi người cầm một chiếc đòn gỗ dùng để khiêng hòm sính lễ, khí thế hừng hực tiến về phía đám người mà Ôn Thế Huân mang đến để tính sổ.
Gã nam nhân đang giữ Hắc Đậu thấy vậy, vội vàng buông nàng ra rồi quay đầu bỏ chạy.
Cha nhẹ giọng dỗ dành Hắc Đậu:
"Hắc Đậu, con mau đi tìm bà nội."
Sau đó ông quay sang hét lớn:
"Huynh đệ, xông lên! Tìm đến tận cửa nhà ta gây sự, chúng nghĩ ta dễ bị bắt nạt chắc!"
Ôn Thế Huân không dám hành động liều lĩnh, giọng nói run rẩy:
"Tiền Kiều Nhi, có gì thì cứ từ từ nói, để d.a. o xuống đã. Hắc Đậu dù sao cũng là con gái nhà họ Ôn ta. Hôm nay ta đến đây không vì mục đích gì khác, chỉ muốn mời nàng quay về, tiếp tục làm thiếu phu nhân nhà họ Ôn. Từ nay, Hắc Đậu vẫn là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của chúng ta."
Tẩu tẩu phì một ngụm nước bọt vào mặt hắn, lạnh lùng nói:
"Ta khinh! Nhà họ Ôn ngươi là hoàng thân quốc thích chắc? Ai thèm làm đại tiểu thư nhà các ngươi chứ?"
Ôn Thế Huân bị chọc tức, hắn trông như một con cá béo đang chờ bị làm thịt trên thớt, không ngừng giãy giụa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!