Nàng đang ngồi khâu lại chiếc áo bị rách của đại ca. Đôi tay khéo léo thoăn thoắt, nàng thêu một cây non xanh tươi che đi vết rách, không giống mẫu thân ta, chỉ biết vá một mảng vải to đùng xấu xí vào chỗ rách.
Không biết đại ca ta đã đứng sau nàng từ lúc nào, lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt vô tình tràn đầy sự dịu dàng.
Khi nàng khâu xong mũi cuối cùng, đại ca ta khẽ thở phào, giơ tay làm động tác biểu thị rất giỏi với nàng.
Đôi tay to thô ráp với nhiều vết chai của đại ca nhẹ lướt qua mái tóc nàng. Không biết có phải ta nhìn lầm hay không, ta cảm thấy mặt đại ca như đỏ hơn rất nhiều.
"Huynh ấy nói cô nương thật lợi hại."
Tiền Kiều Nhi lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt đại ca ta. Nàng vo chiếc áo trong tay đến sắp nát, mãi mới nghẹn ngào thốt ra hai chữ:
Cảm ơn.
Mẫu thân ta chứng kiến cảnh này, đôi mày cau lại càng chặt hơn.
04
Lúc chia cơm, Tiền Kiều Nhi chậm rãi xúc từng nửa muôi vào bát mình.
Trước mặt nàng chỉ có mấy món đơn giản như dưa muối đậu mặn và bánh ngô, nhưng nàng hầu như không gắp thức ăn.
Mẫu thân ta nhìn mà sốt ruột, giật lấy bát nàng, múc đầy một bát:
"Ăn cơm mà chậm chạp thế này, nhanh tay nhanh chân lên thì làm sao chứ?"
Bà bẻ nửa miếng bánh ngô, phần còn lại dúi thẳng vào tay Hắc Đậu:
"Ta ăn không hết, ngươi ăn đi, đừng để lãng phí."
Đang ăn cơm thì từ nhà bên lại vọng qua tiếng cãi vã om sòm.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là tiểu thúc lại đánh Điền Phán Nhi.
Điền Phán Nhi là con gái thứ hai của tiểu thẩm. Nàng không đáng ghét như Điền Tam Nhi, kẻ mà mỗi lần gặp ta đều dùng bùn trét lên mặt ta, hoặc thua cược với bạn thì đuổi theo để tụt quần ta.
Nhưng Điền Phán Nhi cũng không phải người tốt.
Những món đồ mất trong nhà ta phần lớn đều do nàng trộm. Ta bắt gặp mấy lần, nàng liền khóc lóc van xin, nước mắt lưng tròng:
"Tỷ tốt của muội, tha cho muội lần này đi, lần sau muội không dám nữa."Nếu không phải mẹ ép, ai mà muốn làm cái việc trộm gà bắt trứng này.
"~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~ Nếu ta tiếp tục ép, nàng lại giở thói ngang ngược:"Ai nói đây là đồ nhà tỷ? Có khắc tên tỷ hay đóng dấu tỷ đâu? Chỉ là trứng gà tự nó lăn sang nhà muội thôi!
"Cơn giận của ta sôi sùng sục, lao vào giằng lại. Không giành được thì ta kéo tóc nàng, làm nàng đau không thể rảnh tay túm lại ta. Quả trứng"bốp
"một tiếng, rơi xuống đất vỡ làm đôi. Nàng liền"oa
"một tiếng, khóc còn to hơn cả ta. Tiểu thúc cầm nhành mây quất vun vút, từng roi giáng xuống người Điền Phán Nhi:"Sao ngươi lại vô dụng thế hả? Bưng bát cơm cũng không xong! Nàng ta đang mặc đồ mới may, cái thân hèn hạ của ngươi đền nổi chắc?
Ta đánh c.h.ế. t ngươi cũng không hả giận!
"Điền Tam Nhi đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối:"Nhị tỷ cố ý đấy, tỷ ấy ghen tị vì thấy con mặc đồ mới.
"Tiếng khóc thét của Điền Phán Nhi vang vọng khắp sân, khiến Hắc Đậu bỗng co rúm người lại, cả thân người run lên bần bật. Hai mẹ con Tiền Kiều Nhi như chìm đắm vào những ký ức không tốt đẹp, mãi mà không thoát ra được. Cha ta nhíu mày, đẩy bát cơm đã vét sạch ra, hỏi Hắc Đậu:"Con làm sao thế? Sao lại run dữ vậy?
"Hắc Đậu rúc đầu vào lòng Tiền Kiều Nhi, nức nở:"Hồi trước ở nhà, bà nội cũng đánh con như thế. Bà nói con là một đứa vô dụng, chỉ tổ phá của.
"Cha con bảo mẹ con là con gà mái không biết đẻ trứng. Mỗi lần con ăn thêm một miếng cơm, uống thêm một ngụm nước trước mặt họ, đều bị đánh."Họ còn muốn bán con cho nhà giàu làm con dâu nuôi từ bé.Mẹ con con từng sống khổ sở như vậy. Mẹ con bảo vệ con, bị cha con dùng gậy sắt đánh gãy chân rồi ném vào nhà kho, mặc kệ sống chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!