Chương 1: (Vô Đề)

Ngày đại ca ta đính hôn, cả nhà đều sững sờ.

Mẫu thân ta chất vấn bà mối Trương: 

"Bà làm cái trò gì đây? Bà chỉ nói cô nương ấy chân tay bất tiện, nào có bảo còn mang theo một đứa con?" 

Bà mối Trương liếc nhìn đại ca ta, người ngồi trầm mặc không hé môi, rồi nói: 

"Ta cũng chỉ bảo lão đại nhà ngươi, Xuân Quang, ít nói, chứ đâu có bảo hắn là kẻ câm!" 

Nhà tiểu thúc sau khi biết chuyện, đứng bên tường rào mà mỉa mai không dứt: 

"Kẻ què sánh với người câm, quả là xứng đôi vừa lứa, chính là cặp đôi trời định đấy!" 

01

Đại ca ta năm nay đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành thân. 

Mẫu thân ta sốt ruột đến không chịu được, liền nhờ bà mối Trương tính toán một mối nhân duyên. 

Vài ngày trước, bà mối Trương trở về báo tin, nói rằng đã tìm được một nơi phù hợp. Đó là con gái nhà họ Tiền, tướng mạo đoan trang, chỉ có điều bị tật ở chân. 

Nếu nhà ta không có ý kiến gì, chỉ cần chờ ngày định hôn là xong. 

Phận làm trai cúi đầu cưới vợ, phận làm gái ngẩng đầu gả chồng, chỉ cần cô nương nhà người ta không nói gì, nhà ta đương nhiên sẵn lòng. 

Nhà tiểu thúc nghe được chuyện này, lại đứng bên tường rào chế nhạo thêm một hồi: 

"Kẻ què sánh với người câm, quả là xứng đôi vừa lứa, chính là cặp đôi trời định đấy! Hồi trước ta đã bảo đem Tam Lang nhà ta cho đại ca ngươi làm con thừa tự, nhưng đại ca ngươi sống c.h.ế. t không chịu, lại còn xem kẻ câm ấy như vàng ngọc mà quý hơn cả!" 

Thẩm thẩm là một kẻ lười nhác, chuyên ăn hết phần của phu quân, nằm nát cả giường chiếu, suốt ngày chẳng chịu làm gì, chỉ nghĩ cách lẻn vào nhà người ta trộm ít đậu hay nhặt mấy quả trứng. 

Đúng là rùa tìm đậu xanh, rắn hổ mang gặp phải cóc ghẻ. 

Vậy mà một kẻ như thế lại thành đôi với tiểu thúc của ta. 

Tiểu thúc từ nhỏ đã nổi tiếng là kẻ tinh quái trong làng. 

Hai người họ thành một nhà, quả thật là kẻ lười chẳng bắt thỏ, thỏ lười không chịu ra hang, một đôi lười gặp nhau. 

Nhà họ đông con, có hai trai một gái.

Không có việc gì làm, họ thường sai bọn trẻ sang nhà ta xin xỏ đủ thứ. 

Mạ mùa xuân, rau mùa hạ, trứng mùa thu, thịt mùa đông, không có thứ gì trong nhà ta mà họ không nhòm ngó.

Mỗi lần mất đồ, mẫu thân ta lại chửi mắng om sòm rồi đem đá chất vào giữa sân. Đến giờ, tường sân đã cao gần nửa người, nhưng vẫn không ngăn được cả nhà họ lén lút nhìn vào sân nhà ta. 

Chuyện đại ca ta là người câm, mỗi lần nhắc đến là mẫu thân ta lại đau lòng khôn xiết. 

Đại ca ta không phải câm bẩm sinh. Năm huynh ấy mười tuổi, đi theo cha ta đến nhà Vương viên ngoại sửa tường. Không ngờ bắt gặp Lưu di nương của nhà ấy lén lút hẹn hò cùng một nam nhân. 

Sợ chuyện bị bại lộ, Lưu di nương sai người giam đại ca ta vào nhà kho, dùng cành mận gai mảnh quất cho đến gần chết. 

Khi cha ta đến nơi, đại ca đã bị ép uống thuốc làm câm. Lưu di nương giơ bộ móng tay bóng loáng như hành non của mình, khẽ nói: 

"Lão Điền là thợ khéo tay, xây vườn còn giỏi hơn cả đám thợ trong nhà ta." 

Nói xong, bà ta tiện tay ném một túi bạc nặng hai mươi lượng xuống chân cha ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!