Chương 27: Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ

Lạc Nam nhìn thân thể trần truồng của nàng, lại nhìn đôi mắt trong sáng thánh thiện. Trong lòng không có một tia dục vọng, chỉ có một cảm giác thân tình ấm áp lan tỏa trong tim.

Đưa tay vuốt máy tóc bạc trắng của nàng, mĩm cười ôn nhu nói:

"Nàng từ bé đã ở Sơn Mộc Lâm sao?"

Bạch Tố Mai hơi đảo mắt suy nghĩ, nàng hơi lúc lắc đầu nhỏ khẽ nói:

"Thiếp chỉ nhớ rằng từ khi có nhận thức đến nay đã sống ở nơi đó, còn có phải từ bé hay không thì không rõ ràng"

Thương tiếc nựng gò má mịn màn của nàng, Lạc Nam khẳng định nói:

"Sau này ta sẽ mang nàng đi khắp thế gian, cùng chinh phục mảnh thiên địa này!"

"Vâng, thiếp sẽ đi đến bất kỳ đâu, chỉ cần nơi đó có chàng, chủ nhân của thiếp" Tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc, Bạch Tố Mai thỏa mãn nhắm mắt.

Vô thanh thắng hữu thanh

Hai trái tim như cùng một nhịp đập, chợt Bạch Tố Mai ngước đầu, ngây thơ nhìn hắn dò hỏi:

"Có thứ gì cứ đâm vào thiếp"

Nói xong không đợi Lạc Nam phản ứng, bàn tay mềm mại thon thả nắm lấy cây gậy thịt nóng hổi đang cương cứng kia, tò mò vuốt vuốt bóp bóp.

Hít

Lạc Nam hít sâu một hơi, cảm giác thoải mái nói không thành lời, bất quá nhìn vẻ mặt ngây thơ thánh thiện của nàng, Lạc Nam đè ép dục vọng, thầm nghĩ sau này cần từ từ dạy dỗ nàng, nhìn nàng thánh khiết hắn không nỡ xuống tay.

"Muốn xem thứ đó sao?"

Lạc Nam vuốt ve mái tóc mềm như mây ôn hòa hỏi.

"Ưm, cảm giác thật thú vị" Tay nàng vẫn luồng trong quần hắn, ngây thơ đáp ứng.

Trước vẻ mặt tò mò đáng yêu của Bạch Tố Mai, một quái vật lớn vừa dài vừa cứng có các đường gân hơi dữ tợn xuất hiện, mà bàn tay nàng vẫn đang nắm lấy nó.

Nó là? Bạch Tố Mai hơi đỏ mặt, lông mi bạch run run, hoocmon nam tính mạnh mẽ từ thứ đó truyền ra khiến tim nàng đập thìn thịt.

"Là bảo bối của ta, cũng là bảo bối của nàng" Lạc Nam hơi trêu chọc nói.

Bảo bối của thiếp? Bạch Tố Mai hai mắt chớp chớp.

"Đúng rồi, cũng như nơi này của nàng cũng là bảo bối của ta" Lạc Nam tinh nghịch mĩm cười, bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên gò mu tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ưm, Ư, là dùng để giao phối sao?"

Bạch Tố Mai thân thể run nhẹ, kiều hừ nói khiến Lạc Nam xém tí sặc nước bọt.

Hắn dỡ khóc dỡ cười gật đầu:

"Đúng rồi! Là thứ ta dùng để sanh tiểu xà cùng nàng"

Bạch Tố Mai hai mắt mở to, gò má ửng hồng như đào mật, lúc này dù nàng ngây thơ vẫn hiểu được ý hắn muốn truyền tải, miệng nhỏ ỏn ẻn đáp:

Vâng

Nhìn bộ dạng đáng yêu hết phần người khác của nàng, Lạc Nam cưng chiều tìm đến đôi môi đỏ hồng ướt át, ôn nhu ngậm lấy.

Ưm, ưm,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!