Phần 9: Về quê
Rốt cuộc đây chỉ là một sự hiểu nhầm, đến giờ cơm tối Nguyệt Anh – ông Bảy không nhìn vào mắt nhau lần nào hai người lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Sang ngày hôm sau Hải – Nguyệt Anh đi làm bình thường đến buổi tối đi làm về thì thấy Nguyệt Anh đang nấu cơm, gương mặt có vẻ không vui.
"Ai làm vợ anh buồn thế…"
"Tại… tại học sinh nó hư, không nghe lời…"
"Để anh đánh chúng một trận… cô giáo xinh đẹp như này mà không nghe lời ư… thật là hư mà…"
Hải vỗ vào mông Nguyệt Anh.
"Học sinh hư chứ có phải em hư đâu mà anh đánh em…"
Hì hì…
Hải đi vào lấy đồ rồi đi tắm, tắm xong thoải mái vô cùng Hải vào bếp phụ Nguyệt Anh nấu nướng rồi bày thức ăn ra bàn.
Hải gọi to: Bố ơi… ra ăn cơm…
Nguyệt Anh có vẻ lo lắng mặt trắng bệch.
Hải lại gọi: Bố ơi…
Hải lẩm bẩm:
"Quái lạ… mọi hôm gọi đáp luôn cơ mà…"
Hải đi đến gõ cửa:
"Bố ơi… bố đang ngủ à…"
Không có tiếng trả lời, Hải đưa tay xuống mở cửa trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng chăn màn gấp cẩn thận, Hải đi vào mở toang cái tủ quần áo thì thấy bên trong trống trơn không có gì hết.
"Về quê rồi à… sao không nói tiếng nào…"
Điện thoại Hải reo chuông, là Hiền con bác Năm gọi:
Alo…
"Anh Hải ơi… lúc trưa chú Bảy có sang nhà bảo em gọi điện cho anh báo chú ấy về nhà an toàn rồi nhé… em quên không gọi luôn giờ mới nhớ ra… hì hì…"
Bố anh về lúc nào?
"Thấy mang theo túi đồ… chắc vừa xuống xe rồi ghé qua nhà em luôn… giờ cơm em cũng không nhớ lắm… Cũng gần 12h rồi đấy… bố mẹ em gọi vào ăn cơm nhưng chú ấy về nhà luôn…"
"Ừ rồi… cảm ơn em đã báo nhé…"
Vâng…
Hải mở toang cửa phòng ông Bảy ra, Nguyệt Anh cũng liếc nhìn vào trong đó lòng thấp thỏm.
Hải biết bố đã về quê nhưng không báo Nguyệt Anh biết mà đang cố làm cô lo lắng:
Bố biến mất rồi…
Nguyệt Anh giật mình lắp bắp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!