Phần 44: Bố ơi… ưm
Ông Bảy ôm lấy:
"Nguyệt Anh rất đẹp, đẹp nhất trên đời"
"Là ông thấy thế thôi, trong mắt anh Hải tôi xấu đi rồi"
"Nguyệt Anh đừng khóc, để thằng Hải về tôi sẽ trừng trị nó, dám làm Nguyệt Anh buồn… tội nặng lắm…"
Hức… hức…
"Ông có thích tôi không?"
"Có… thích… rất thích… cực thích…"
"Vậy là tốt… ít nhất vẫn còn có người thích tôi…"
"Nguyệt Anh đừng như vậy tôi tin Hải chỉ có mình Nguyệt Anh thôi… chắc chỉ là hiểu nhầm"
"Kệ… đừng nhắc đến anh ấy nữa…"
"Được, không nhắc đến nó nữa, tôi phải làm thế nào để Nguyệt Anh hết buồn?"
"Ôm tôi đi… ôm chặt vào, mấy hôm rồi anh ấy không ôm tôi, không giải thích thỏa đáng… hu hu…"
Ông Bảy ôm Nguyệt Anh chặt hơn, hai người ép chặt lấy nhau và cái thứ hư hỏng của ông Bảy liên tục chọc vào đùi Nguyệt Anh.
Bàn tay thô ráp của ông Bảy đưa lên lau nước mắt cho Nguyệt Anh rồi hôn vào trán cô một cái.
"Nguyệt Anh đừng buồn, có tôi, tôi sẽ luôn bên Nguyệt Anh cho dù phải đánh đổi cả tính mạng"
"Chỉ mình tôi thôi chứ?"
"Suốt phần đời còn lại tôi chỉ thích một mình Nguyệt Anh thôi…"
Thật chứ?
Thật
Nguyệt Anh quay sang hai người mặt đối mặt nhìn vào mắt nhau, Nguyệt Anh cảm nhận được sự ấm áp chân thành của ông Bảy.
Ôm tôi đi
Được
Ông Bảy lại ôm chặt lấy Nguyệt Anh cái thứ hư hỏng kia lại đâm vào bụng khiến cô khó chịu.
Vướng quá…
"Xin lỗi… tại nó hư quá… tôi không làm sao để nó mềm đi được"
Nguyệt Anh đưa tay xuống luồn hẳn vào trong quần đùi trực tiếp cầm vào dương vật:
"Cứng quá… nóng quá… nó bị sốt rồi… hihi…"
"Nó muốn được Nguyệt Anh chăm sóc đấy"
Hứ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!