Chương 39: (Vô Đề)

Phần 39: Bcs

Có một người đàn ông trung niên chạy bộ cầm theo chai nước lập tức đổ vào hai mắt ông Bảy rồi mọi người đưa ông Bảy vào một phòng khám tư nhân gần đó.

Tay phải ông Bảy nắm chặt lấy cái điện thoại của Nguyệt Anh không buông, đến khi cảm nhận thấy an toàn ông mới giao nó cho Hải, điện thoại bị rơi vỡ màn hình nhưng vẫn còn hoạt động tốt.

Ông Bảy thử mở mắt ra thì thấy trong mắt đỏ lòm nhìn vô cùng đáng sợ nước mắt vẫn liên tục chảy ra. Ngoài mắt thì phải băng bó đầu gối do bị mài xuống đường rách cả quần xước da chảy máu.

Mấy ông công an phường xuống hỏi thăm vài câu nhưng Hải biết nếu may mắn hoặc trùng hợp lắm mới bắt được hai tên cướp kia còn thường gặp nhất là chẳng thể làm gì được chúng, chúng cứ thế nhởn nhơ và chắc chắn sẽ thực hiện một vài phi vụ cướp tiếp theo ở khu vực khác với các nạn nhân khác cho đến khi bị tóm, tóm được chúng thì chắc cũng đã gây ra mấy chục vụ án thì công an mới để ý đến hoặc có khi đấy là người dân hợp sức bắt được chứ không phải công an.

Ông Bảy được đưa về nhà và nằm im trong phòng buổi tối Hải phải cơm bưng nước rót tận giường.

"Bố còn đau không chồng?"

"Không sao, vợ để ý bố một chút, đưa điện thoại cho chồng, chạy xuống ép cái kính điện thoại mai vội đi làm sợ không có thời gian tranh thủ đi luôn bây giờ"

"Chồng đi đi, để vợ chăm bố cho"

Ừ… để ý bố nhé

"Để vợ vào ngồi trong đó luôn"

Ừm…

Hải ra khỏi nhà, Nguyệt Anh đi vào phòng ông Bảy, mắt cảm giác vẫn còn đau nhức nên ông Bảy nằm trên giường nhắm mắt lại.

Ông Bảy:

Hải ơi…

Nguyệt Anh:

"Là tôi… anh Hải ra ngoài thay kính điện thoại rồi…"

"Điện thoại bị hỏng rồi à?"

"Vẫn còn dùng được, chỉ bị nứt màn hình thôi, anh Hải đang đi thay"

"Thế thì tốt, hai thằng oắt con đấy, tôi mà bắt được tôi đấm cho nhừ xương… không khác gì hai thằng cướp điện thoại tôi hồi trước, cay chúng nó lắm rồi…"

Ông Bảy bực bội, đây không phải lần đầu tiên ông gặp cướp mà đây là vụ thứ 2 rồi, lần trước bị mất điện thoại lần này thì dành lại được điện thoại nhưng cũng bị đau, chảy máu.

"Ông không cần phải liều mạng như vậy"

"Không phản kháng thì chúng nó dễ dàng lấy đi luôn rồi"

"Lỡ chúng dùng dao hoặc vũ khí gì đó đâm ông thì sao? Phải cẩn thận mạng sống quan trọng hơn"

"Sợ đếch gì, kể cả có lần sau tôi vẫn làm vậy, không ngờ chúng chơi bài hèn xịt ớt vào mắt tôi… không tôi dậy đấm nhau với hai thằng oắt con đấy rồi"

"Xịt hơi cay đấy, loại này giờ rất phổ biến, trộm cướp giờ manh động lắm không dùng hung khí thì cũng dùng xịt hơi cay, dùi cui điện… nguy hiểm lắm"

"Cay mắt không nhìn thấy nên không làm gì được, nếu chúng không chơi bài hèn tôi đủ sức đấm cả hai"

"Biết ông khỏe rồi… nhưng đừng quá mạo hiểm"

"Trộm cướp hoành hoành mà chả ai làm gì được, bực mình"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!