Phần 26: Tôi có thể sờ không?
"Cô có thể cho tôi ngắm nó được không? Tôi sẽ bắn ra rất nhanh, chỉ cần nhìn một chút thôi"
Đừng có nằm mơ…
Haizzz…
Nguyệt Anh sóc đến mức tay mỏi nhừ vẫn không thấy ông Bảy có dấu hiệu muốn bắn.
"Chưa thấy người bố chồng nào như ông, muốn ông ở lại còn phải có điều kiện như này, nếu không vì chồng tôi thì tôi đuổi cổ ông đi lâu rồi…"
Ông Hải rất buồn khi nghe câu này, ông đưa tay gạt tay Nguyệt Anh ra:
Không cần cô giúp
Dỗi à…
"Dù gì thì tôi cũng không hợp với cuộc sống ở đây, sẽ sớm về quê thôi không làm phiền cô nữa"
"Về hay không là do tôi quyết định… cấm ông đi lung tung mà không cho tôi hoặc anh Hải biết"
"Tôi đi đâu là quyền của tôi, không phải một đứa trẻ mà nghe theo sự sắp xếp của cô"
Ông Bảy buồn bã nằm nghiêng người xuống. Nguyệt Anh thấy mình đã nặng lời nên hạ giọng nhẹ nhàng:
"Thôi được rồi… tôi xin lỗi, tôi quá lời… để tôi giúp ông lấy ra nốt…"
"Không cần… cô về đi… không có thì thôi trước giờ tôi vẫn sống một mình như vậy, không có thứ này tôi cũng không chết được"
"Xin lỗi… xin lỗi mà… tại… tại ông cứng lâu quá… tôi mỏi tay nên… nên có bực mình chút xíu"
…
Im lặng.
"Tôi thấy dùng cách này cũng không hiệu quả lắm, mất thời gian mỏi tay lắm… ông có đề xuất gì không?"
…
Im lặng.
"Tôi cho ông ôm nhé, nhưng nhớ không làm gì quá đáng"
Ông Bảy mắt sáng lên:
Thật sao?
Nguyệt Anh ân cần:
Ừm…
Ông Bảy lập tức xoay người ôm eo Nguyệt Anh:
"Cảm ơn… cảm ơn Nguyệt Anh… đừng lạnh nhạt với tôi… tôi rất buồn khi cô nói tôi là gánh nặng như vậy… Tôi sẽ chăm chỉ dọn dẹp nấu nướng… cô không cần phải làm gì… cứ soạn bài tập thể dục rồi làm việc mà cô thích công việc trong nhà cứ để tôi lo hết"
"Phải nghe lời tôi, biết chưa"
"Nghe, tuyệt đối nghe lời"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!