Chương 18: (Vô Đề)

Phần 18: Hiếp

… pạch pạch pạch… Hoàn đâm rất mạnh theo kiểu dùng như phá còn Thanh Thảo rên rỉ quằn quại á á á…

Thanh Thảo bị chơi theo rất nhiều kiểu cả người đổ mồ hôi đầm đìa tóc tai rũ rượi, Hoàn dập cho cô đến mức cả cơ thể rung lên cả người bị đẩy ra đến mép giường đầu cô rủ xuống rồi ánh mắt mở ra nhìn về phía Hải.

Ahhhh… Thanh Thảo thét lớn đưa tay che miệng còn Hoàn hình như không nhận ra hắn nghĩ Thảo sướng quá nên mới hét như vậy hắn vẫn nhấp phành phạch như cái pít tông hoạt động hết công suất.

Hải ở bên ngoài đứng tim thêm phát nữa, giờ không còn nhìn vào bên trong được nữa rồi vì anh đã bị Thanh Thảo phát giác rất may là cái khe hẹp không bị lộ mặt chứ rình lén mà bị phát hiện là thối cái mặt chả dám nhìn ai nữa luôn.

Bao nhiêu can đảm lúc đầu dường như đã bay sạch, Hải nhìn sang căn phòng mình nghĩ cách để quay trở lại.

Bên trong Hoàn nhấp mạnh hơn, hắn gầm lên ahhhh… rồi gục xuống… bên trong rơi vào yên lặng, nó lại khiến Hải không dám có hành động gì vì bên trong im dễ phát hiện ra tiếng động bên ngoài hơn.

Có tiếng nói của Thanh Thảo: Mình đi tắm nhé…

Được…

Câu nói đó của Thanh Thảo như cứu Hải khỏi hiểm nguy, khi hai người đã đi vào phòng tắm Hải cẩn thận trèo qua ban công trở về phòng, đi xuống đó Hải mới thở phào nhẹ nhõm tim vẫn còn đập mạnh.

"Thề không bao giờ tự đặt mình vào trường hợp nguy hiểm như này nữa… Không thể chết vì tò mò được"

Buổi sáng ngày hôm sau Hải dậy khá sớm, tiến ra ban công hồi tưởng lại chuyện tối qua, Hải thầm nghĩ:

"Méo gì lấy đâu ra can đảm mà mình có thể đi sang đó được nhỉ… cao chót vót thế này…"

Vừa lắc đầu vừa cười thì căn phòng bên cạnh có người đi ra, không ai khác là Thanh Thảo cô nhìn về phía anh, hai người không chào hay nói gì cả, Hải chữa ngượng bằng cách uốn éo thân người làm vài động tác thể dục rồi đi vào phòng.

Bên kia trên khóe miệng Thanh Thảo nở một nụ cười nhạt rồi cô nhắm mắt lại hít thở không khí trong lành mát mẻ của sớm bình minh.

Nói là đi công tác nhưng thực sự chỉ là cưỡi ngựa xem hoa cùng đối tác vài địa điểm rồi công việc kết thúc vào cuối ngày, mục đích chính của sếp Hoàn như Hải đoán biết từ trước là chỉ du hí với cô bồ trẻ.

Sang ngày thứ 7 sếp Hoàn đi đâu mất từ sáng đến chiều để Hải chán nản tự đi ăn uống rồi về phòng khách sạn nằm ngủ. Nằm mãi cũng không thể ngủ buổi chiều Hải lang thang ngoài bãi biển ăn vặt và chụp ảnh gửi cho Nguyệt Anh.

"Chồng đang ở biển à… thích thế… vợ muốn đi tắm biển…"

"Tối nay anh về rồi… cuối tháng này hoặc đầu tháng sau mình đi biển nhé…"

"Vâng vâng… anh gửi nhiều ảnh cho em xem nhé… cấm có chụp lén cô nào mặc bikini đấy nhé…"

"Hôm nào tắm biển vợ mặc bikini cho anh xem nhé…"

Thôi… ngại chết…

Mặc một lần đi mà…

"Để xem xét, mà có bộ bikini nào đâu…"

"Về anh dẫn đi mua nhá…"

Oki…

Hải vừa đi vừa giơ máy quay cho Nguyệt Anh xem.

"Về sớm nhé em nấu cơm đợi, nấu món anh thích ăn để bồi bổ tối này còn vào việc… hihi…"

"Ái chà chà… cứng hết người rồi đây… Anh sẽ về sớm thôi vợ yêu…"

"Thế nhá… em về nhà đây"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!