Phượng Loan ra khỏi sân sau Hải Đường Xuân viện, tay run run, trong lòng tim càng nhảy loạn, một đường đi thẳng không ngừng cho đến khi tiến vào đình Lục Y ngồi xuống.
Trong đầu hỗn loạn sau một lúc chấn động mãnh liệt.
Bảo Châu thấy sắc mặt nàng khó coi, quan sát nói:
"Tiểu thư... bị va trúng đầu sao? Đụng vào chỗ nào rồi?"
Phượng Loan cắn môi không nói lời nào.
Bộ dáng Bảo Châu thức thời hiểu rõ, nên không hỏi nhiều nữa, nhìn qua Thiến Hương ngoắc tay ra dấu, lặng yên không một tiếng động lùi ra bên ngoài đình, lưu lại một mình chủ nhân.
Sao lại như vậy?
Tại sao có thể có chuyện như vậy?!
Phượng Loan không ngừng hỏi mình, trong lòng lại thấy kinh hãi, cũng thấy uất ức, nhiều hơn là không biết làm sao. Thậm chí nghĩ đến, nghe ý tứ của Chân ma ma, mẫu thân và người kia lui tới đã rất nhiều năm, như vậy mình... sẽ không phải, sẽ không phải con ruột của phụ thân chứ?!
Nàng bị suy nghĩ này làm giật mình.
Nhưng cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng kinh hãi, càng hoảng sợ.
---- đúng rồi, từ nhỏ phụ thân đã không thích mình.
Kiếp trước mình không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi mình là nữ nhi, mẫu thân vẫn không sinh ra nhi tử, vì thế phụ thân ghét bỏ mẫu thân và mình, yêu thương Cung di nương, và đôi song sinh thứ đệ thứ muội kia.
Trong ấn tượng, mẫu thân chưa bao giờ đi hầu hạ phụ thân, phụ thân cũng không đến tìm mẫu thân, vậy thì tất nhiên không thích mình.
Trong một năm, chỉ vào ngày lễ ngày tết và sinh thần của ai đó, mới có thể gặp mặt phụ thân.
Kiếp trước lẫn kiếp này, trong cuộc đời của mình, phụ thân vẫn chỉ là một cái bóng mơ hồ.
Giống như từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu thân, chỉ có Khương nhũ mẫu và bọn nha hoàn. Mình còn tưởng rằng, cái gọi là nghiêm phụ (người cha nghiêm khắc) đều là bộ dáng này, không yêu chìu thân cận cùng con cái.
Nhưng chính mình đã quên, vào ngày lễ ngày tết đều nhìn thấy phụ thân, ánh mắt của người đối với thứ muội Trinh Nương là có sự quan tâm và tình thương người cha.
Dù cho kiếp trước mình có chút ghen tị, nhưng vẫn không suy nghĩ nhiều.
Tưởng rằng do Cung di nương giỏi lấy lòng phụ thân, khéo léo khôn ngoan, cho nên mới khiến phụ thân quan tâm đến thứ đệ thứ muội, chưa từng nghĩ là có nguyên nhân khác. Mà với suy đoán hiện nay, vô duyên vô cớ... làm sao mình có thể nghĩ tới? làm sao có dũng khí gièm pha phụ mẫu?!
Không không không! Coi như mẫu thân và người khác có liên quan, mình không hẳn không phải con ruột của phụ thân.
Phượng Loan không ngừng hít thở sâu, bắt buộc cảm xúc bản thân phải bình tĩnh, từng chút một, từng phút từng phút, qua một lúc lâu mới xem như ổn định.
Nàng bình tĩnh bước ra khỏi đình Lục Y, lạnh nhạt nói:
"Thân thể mẫu thân không khỏe, ta đến Tình Tuyết Đường nói một tiếng với phụ thân, đi thôi."
... Dạ. Con ngươi Bảo Châu chuyển động, không dám hỏi nhiều.
So với Hải Đường Xuân viện màu sắc rực rỡ, bày biện trong Tình Tuyết Đường rất đơn giản, vừa vào cửa lớn, chính là cổ thụ che trời, còn có những hòn đá hình thù kỳ quái lởm chởm, tùy tiện mỗi nơi đều có, thật sự thanh tịnh đẹp đẽ và sạch sẽ.
Ngay cả bọn nha hoàn trang điểm cũng rất mộc mạc, tất cả chỉ toàn sắc màu xanh đen và xanh da trời, phảng phất như đang tiến vào một ngôi chùa cổ thanh tịnh.
Vì như vậy, khi còn bé Phượng Loan không hề thích đến Tình Tuyết Đường.
Vốn là phụ thân không thích mình, xưa nay không hề tỏ ra tươi cười, lại nhìn tới những cảnh tượng vô cùng vắng lặng này, càng cảm thấy cả người lạnh lẽo, từ đầu đến chân đều không thoải mái.
Nhị tiểu thư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!