Phượng Loan không hề biết, ở kiêp trước... trong nhà từng có ý đem mình gả tới Mục gia.
Cũng đúng, năm đó mình trải qua tháng ngày không buồn không lo, mỗi ngày sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không để cho người đi nghe ngóng chuyện bên Đại bá mẫu, dĩ nhiên là sẽ không nghe được tin tức này.
Dựa theo dấu vết thời gian, từng cái từng cái tai họa liên tiếp xảy ra, khoảng chừng một năm sau, cả nhà Phượng gia cũng sẽ bị phán tội tịch biên,
---- nói vậy lúc đó việc hôn sự giữa hai nhà vẫn không thương nghị được, liền cho qua chuyện, sau đó đượng nhiên là bỏ mặc.
Thế nhưng kiếp này không giống nhau.
Chính mình phải cố gắng sống tiếp, còn muốn người của Phượng gia sống thật tốt. Như vậy..., hôn sự này không thể thảo luận tiếp tục, bằng không một khi đã định, Tiêu Đạc không chỉ là biểu tỷ phu, mà còn là trượng phu của chị chồng, càng kéo càng gần, càng kéo càng rối loạn.
Đến lúc mình gả tới Mục gia, ngày lễ ngày tết, sinh thần chúc thọ, mẹ chồng mang theo các con dâu đi Đoan vương phủ tặng lễ, mình lại phải gặp Tiêu Đạc, nhìn thấy hắn và vương phi ân ân ái ái, cùng các thị thiếp gần gũi thân mật, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà bưng chậu nước nóng giội vào mặt hắn!
Không muốn cùng Tiêu Đạc có dính líu quan hệ, không muốn gặp lại hắn.
Bảo Châu ở bên cạnh hỏi:
"Chuyện thông gia giữa tiểu thư và Mục gia là do Đại thái thái đề ra? Hay là Đại phu nhân?"
Thiến Hương trả lời:
"Là đại phu nhân, nói Mục Tứ gia tuổi không còn nhỏ, hỏi xem đã định ra hôn sự hay chưa." Khóe miệng nàng vô cùng lanh lợi, tinh tế phân tích,
"Nhà chúng ta có nhị tiểu thư và tam tiểu thư, nhưng tam tiểu thư là con thứ, Mục Tứ gia là con trai trưởng của Quốc Công phủ, vì lẽ đó việc hôn nhân nhất định là cho nhị tiểu thư rồi."
Phượng Loan cười nói với Bảo Châu:
"Ngươi đi lấy hồng bao nhị đẳng thưởng cho Thiến Hương."
Đại cô mẫu luôn không thích mẫu thân, cảm thấy cả ngày mẫu thân chỉ biết chưng diện, không phải phụ nhân hiền lương thục đức, nên cũng không quá yêu thích mình. Trước mắt Đại bá mẫu (bác gái) nói ra suy tính này, Đại cô mẫu (cô dì) nhất định sẽ cần suy nghĩ, không lập tức đồng ý.
Như vậy chỉ cần mình gây ra mâu thuẫn với Đại cô mẫu, chọc cho nàng tức giận, nói không chừng việc hôn sự sẽ thất bại.
Bảo Châu đẩy Thiến Hương trở về, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu thư, hôn sự này người cảm thấy thế nào?"
Nàng không thể không sốt sắng, như Bích Lạc lớn tuổi sẽ phải nhanh chóng xuất giá, mà mình và Đại Mạo sẽ theo tiểu thư làm của hồi môn. Gia thế đối phương cao quý hay không, tính tình cô gia thế nào, những thứ này đều vô cùng quan trọng. Chỉ có chủ nhân sống tốt, bọn hạ nhân mới sống tốt theo.
Thậm chí nghĩ xa hơn, tương lai khi tiểu thư mang thai, không tiện hầu hạ cô gia, có thể từ trong đám nha hoàn hồi môn chọn ra một người làm thông phòng cho cô gia.
Nên việc chọn lựa cô gia tốt càng quan trọng.
Phượng Loan không muốn nhiều lời với nha hoàn, chỉ nói qua loa:
"Mục Tứ ca ngoại trừ có tính mọt sách, những cái khác đều tốt."
"Tiểu thư cảm thấy có thể sao?"
Bảo Châu ngồi dưới ghế nhỏ mơ tưởng viển vông: "Trong kinh thành muốn cùng so với Phượng gia, chỉ có Phạm gia, Mục gia, ừm... Tần gia cũng tạm được.
Nhưng đại cô nãi nãi đã gả tới Phạm gia, tất nhiên không thể lại gả thêm một người nữa, Tần gia mặc dù là nhà mẹ của Thái hậu nương nương, nhưng không thể so với quan hệ thân thiết giữa Mục gia và Phượng gia, Mục Tứ gia từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ trong lòng.
"Nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn gia thế tốt nhất, lại muốn con vợ cả, lại muốn bằng tuổi nhau, dĩ nhiên chỉ có duy nhất Mục Tứ gia. Không không, còn có một! Ánh mắt Bảo Châu bỗng sáng lên, nói nhỏ:"Tiểu thư, kỳ thực Thành vương Điện hạ cũng tốt lắm chứ?
"Nếu như tiểu thư làm Thành vương phi, mình có thể có được lễ chải tóc*, tiếp theo trở thành nữa nữ nhân, không chừng còn có thể được xem như một phu nhân nữa. *phong tục xưa, cô gái đã lấy chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc Phượng Loan không hề trả lời nàng, phân phó nói:"Đi tìm một bộ y phục có màu sắc tươi sáng chút, lấy cả đôi giày... chính là đôi giày mới có thêu hoa sen và gắn viên ngọc đông châu.Tiểu thư thích Mục Tứ gia hơn?
"Bảo Châu hơi thất vọng, dù sao Thành vương Tiêu Trạm thân phận càng cao quý, lại còn tuấn tú xuất chúng, không giống Mục Tứ gia, chỉ là con mọt sách tính tình cổ hủ, cho nên khuyên nhủ:"Tiểu thư, đây là đại sự quan hệ cả đời, xin hãy ngàn vạn lần nghĩ rõTại sao nhiều lời như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!