Còn dư lại vài xấp vải, toàn màu sắc đậm hoặc sắc trắng.
Miêu phu nhân lấy mấy xấp vải sắc trắng trong thuần khiết, cười mỉm nói:
"Thiếp thân mặc màu trắng tốt hơn, Vương Gia chê ta không đủ trắng, luôn nói những sắc màu hoa, ta mặc lên người ngay cả dung mạo đều là hoa."
Nàng tự giễu,
"Thôi, vẫn là thành thật trang điểm sạch sẽ một chút."
Phượng Loan xem lại những xấp vải mình chọn, sờ lên xấp vải màu hoa hồng tím này rồi nhìn kỹ, sau nũng nịu oán giận,
"Loại vải thu đông chính là điểm này không được, màu sắc khá đậm, làm cho người ta có vẻ già dặn."
"Ôi! Miêu phu nhân cười nói:"Lời này của Phượng Trắc phi là chọc cười mọi người rồi đấy.
"Đoan Vương phi hé miệng cười cười, không nói gì. Miêu phu nhân cũng là một người ba hoa, cười nói:"Phượng Trắc phi trẻ tuổi, xinh đẹp, đừng nói màu hoa hồng tím, cho dù màu đậm hơn, mặc lên người cũng không có vẻ người lớn.Đem mình ra ví dụ,Không giống như ta, đã kém vẻ ung dung lộng lẫy của Vương Phi nương nương, còn so với tuổi trẻ tướng mạo xinh đẹp thì kém hơn hai vị Trắc phi, khó trách Vương Gia không thường đi tới chỗ của ta."
Phượng Loan mỉm cười nhìn nàng, xác thực làn da không được xem rất trắng nõn, nhưng sạch sẽ, bộ dáng tiểu cô nương ổn thỏa, tuyệt đối không tệ như nàng ta nói.
Đặc biệt ăn mặc của nàng ta hoàn toàn thanh lịch, trang điểm lưu loát, trong số cơ thiếp trong Vương phủ, tựa như một cành liễu mềm mại giữa muôn hoa khoe màu đua sắc, có một phong vị đặc biệt tươi mát.
Lại có bản lĩnh tự châm chọc mình, cái gọi là yếu thế.
Miêu phu nhân chính là có năng lực này, gặp người luôn cười, gặp người liền khen, luôn nói bản thân mình không tốt, đưa người khác lên cao, cho dù không phải rất thích nàng, cũng không có cách nào chán ghét.
So sánh ra, Ngụy thị có vẻ thành thật ngây ngốc, không thích nói chuyện.
Tương thị sao? Hiện nay vẫn chỉ là tính trẻ con.
Vừa rồi chẳng qua bị mình đâm chọc vài câu, trên mặt nàng ta liền không nhịn được. Ở kiếp trước, dưới gối Đoan Vương phi không con, Ngụy thị có con nhưng xuất thân thấp hèn, Miêu phu nhân sinh được nữ nhi, bản thân mình mang thai còn chưa kịp sinh ra, tính tới tính lui, thì Tương Trắc Phi nở mày nở mặt nhất.
Khi đó, nàng ta thật sự rất đắc ý kiêu ngạo.
Được rồi. Đoan Vương phi như thường lệ kết thúc, mỉm cười nói:
"Buổi chiều sẽ có thợ thêu đến đo thước tấc." Nhìn Miêu phu nhân,
"Sao ngươi chẳng thay đổi gì, kỳ thật số đo của năm trước cũng không cần sửa."
Lại nhìn một chút qua Phượng Loan và Tương Trắc Phi,
"Hai người các ngươi thì cao hơn, đồ mùa đông phải sửa lại rồi."
Miêu phu nhân đứng bên người Phượng Loan, so đo, hứng thú cười nói:
"Ôi, chờ qua năm nay, chỉ sợ Phượng Trắc phi sẽ cao hơn thiếp thân. Ai..." Nàng thở dài, có da có thịt,
"Bộ dạng của thiếp thân vốn không được thu hút, vóc dáng lại nhỏ, sau này thời điểm náo nhiệt sẽ bị lọt thỏm trong đám người, chỉ sợ Vương Gia nhìn không thích."
Phượng Loan 'xì' cười,
"Sợ cái gì? Khéo léo mới tốt, làm túi thơm cho Vương Gia đeo bên người mỗi ngày."
Bộ dáng vẻ mặt Miêu phu nhân phát sầu, Vậy cũng không đủ. Bóp bóp hông của mình, lại xoa bóp cánh tay, vẻ mặt thành thật nói:
"Sớm biết như thế, năm đó mẹ ta nên sinh ta trễ hơn một chút."
"Hai người các ngươi nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!