Tâm tình Đoan Vương phi phức tạp.
Tự nói bản thân mình không nên ăn phần dấm chua này, dù sao biểu muội là vì mình mới bị thương, huống hồ nếu không phải nàng đỡ cho, mình mà té xuống cũng sẽ không được tốt rồi, đáng nói hơn, nếu bụng bị khối đá nhọn đó đâm vào..., quả thực không dám tưởng tượng!
Nghĩ đến đây, tạm thời đem tâm tư ghen tuông áp chế xuống.
Nàng ngẩng đầu hỏi:
"Đã kiểm tra rõ ràng rồi? Phía trên bậc thang quả nhiên có vết dầu?"
Mục ma ma sầm mặt lại, Dạ, đúng vậy.
Đoan Vương phi tựa vào gối mềm, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cười lạnh nói:
"Biện pháp này mặc dù vụng về, nhưng một khi khiến ta trúng chiêu, hiệu quả đạt được rất lớn."
Giọng điệu của Mục ma ma oán hận: Thật ác độc mà!
Đoan Vương phi cũng không có sức tức giận, mà là ưu sầu,
"Thời cơ hôm nay thật sự quá tốt. Ngươi ngẫm lại xem, bởi vì hôm nay là ngày vạn thọ tiết náo nhiệt, ai cũng đều đã đi qua chỗ đó, ai cũng có thể bị hiềm nghi."
Nàng lắc đầu,
"Có muốn tra chỉ sợ là không dễ dàng đâu."
******
"Ngươi xem ngươi, khóc nửa ngày rồi." Bên trong Noãn Hương Ổ, Tiêu Đạc đau đầu tiếp tục dỗ người, Đừng khóc nữa. Hắn đứng dậy bưng chén nước mật ong vẩn còn ấm lại,
"Này, uống chút nước đi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Loan vẫn giận dỗi.
Tiêu Đạc bị nàng giày vò cũng không có nóng giận, chỉ cầm muỗng, từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng nàng. Nhưng chân tay vụng về, đút nước đều bị chảy ra ngoài, làm gương mặt của Phượng Loan ướt hết, hắn nhíu mày bỏ chén xuống, tự mình đi lấy cái khăn lại đây, tỉ mỉ lau mặt cho nàng.
Ép buộc đến nửa đêm, khiến cho những chuyện hắn chưa từng làm cả nửa đời người nay đều làm hết rồi.
Thắt lưng của Phượng Loan vô cùng đau đớn, khóc đến mệt mỏi, không thèm để ý đến hắn, một câu cũng không nói thì đã ngủ.
Tiêu Đạc lắc lắc đầu, kêu người tiến vào canh chừng nàng. Bản thân mình rửa mặt qua loa xong, sau đó vẫn ở phòng ngăn cũ ngủ một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, thấy Phượng Loan vẫn rầu rĩ không nói lời nào, hắn ho khan một cái,
"Con chó kia, cứ kêu là Đa Đa đi."
Phượng Loan cả nửa ngày mới hồi thần, lười nhát mệt mỏi hỏi: Đa Đa thì sao?
Đa Đa thì sao? Ngươi không biết? Tiêu Đạc thấy vẻ mặt của nàng rỏ ràng đang giả bộ hồ đồ, muốn nổi cáu, nhưng người cũng bị gãy thắt lưng rồi, còn có thể làm gì đây?
Trừng phạt không được, chửi không được, lúc này mà bực bội với nàng, mình khác nào giống như một mụ ma ma, miệng mồm ồn ào, còn đâu dáng vẻ của một đại nam nhân.
Tiêu Đạc im lặng, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn phải ngậm bồ hòn.
Đáng tiếc, vị Kiều Kiều còn đang nằm úp sấp kia không có cảm kích, tâm tư không biết đã bay đến chỗ nào rồi.
Gâu gâu, gâu... Đa Đa mặc bộ áo màu vàng chạy tới, nó được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, ở lại trong Noãn Hương Ổ mấy ngày, chỉ biết Phượng Loan là chủ nhân của mình.
Lúc này không ngừng đung đưa cái đuôi, chạy vòng quanh, ra sức pha trò chọc chủ nhân vui vẻ, một đôi mắt to đen nhánh ngập nước mênh mông, bộ dáng khỏi nói là muốn trêu chọc người rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!