Trong xe ngựa, bởi vì Chân thị sợ làm rối búi tóc và khuyên trâm, nên không dám dựa người, chỉ ngồi thẳng lưng suốt đường đi, qua thời gian dài nàng bắt đầu oán trách,
"Mỏi lưng quá, tại sao còn chưa tới?"
Tron lòng Phượng Loan đang cân nhắc sự tình, chỉ nói qua loa: Sắp tới rồi.
Ở kiếp trước, chính ngày hôm nay Phạm Tiến Lương bị ngã ngựa chết, không biết kiếp này có vẫn như thế không? Nếu việc xuất hiện sai lệch, Phạm Tiến Lương không chết, khẳng định Đại bá phụ càng nghĩ lúc trước mình chỉ nói dối, sau này sẽ không nghe mình nói nữa.
Loan nhi.
Tựa như Chân thị nhớ tới điều gì, đột ngột nói:
"Qua mấy ngày nữa là sinh thần của thái tử phi, con không cần ăn mặc quá hoa lệ, trang phục bình thường được rồi. Không nên cùng người khác nói nhiều, ít gây chú ý, tỷ muội thân thiết trò chuyện thôi, chờ yến hội kết thúc thì về sớm một chút."
Phượng Loan không tập trung đáp: Dạ.
"Con đừng có nghe tai này ra tai kia." Chân thị nhấn mạnh nói: Có nhớ chưa?
Phượng Loan thấy mẫu thân nghiêm túc, vội trả lời: Nhớ kỹ.
Trong lòng bỗng nghĩ, kiếp trước tựa hồ mẫu thân cũng đã nói lời nói này.
Như vậy chính là mẫu thân không thích gây chú ý hay nàng sớm đã nhìn rõ đạo lý trăng có lúc tròn lúc khuyết, không muốn nàng gia nhập hoàng thất liên quan tới việc tranh giành ngôi thái tử?
Nhưng lại lắc đầu bật cười, mẫu thân... chỉ chú ý đến chuyện trang phục và dưỡng nhan, làm sao suy nghĩ sâu sắc được vậy? Trừ phi có người chỉ bảo cho nàng.
Phượng Loan cũng không để việc này trong lòng, thoáng qua đã không nghĩ đến nữa.
Trái lại vì sinh thần của thái tử phi, nghĩ lại những hình ảnh trong yến tiệc ở kiếp trước, nàng bỗng nhớ tới một người.
Đoan Vương phi Mục thị, khuê danh Linh Gia, đứng đầu trong số tỷ muội.
Kiếp trước chính mình và Mục Nhu Gia lại kết giao tri kỷ, nàng cùng Đoan Vương phi chính là tỷ muột ruột thịt
Năm đó sau khi Phượng gia gặp chuyện, bản thân bị giáng làm cung nữ, Nhu Gia lo lắng không thôi, thường xuyên chạy đi tìm tỷ tỷ Đoan Vương phi năn nỉ, hi vọng nàng có thể vào cung thuyết phục mẹ chồng là Tưởng cung tần, chăm sóc cho mình.
Đoan Vương phi bị muội muội quấy nhiễu có chút phiền chán, nên nghĩ ra giải pháp, điều muội phu* đi tỉnh ngoài làm việc.
Nhu Gia theo trượng phu đi nhậm chức, sau đó cũng không có tin tức gì về nàng nữa.
*em rễ
Bất quá lại nói tiếp, nhờ có Đoan Vương phi tung một chiêu rút củi dưới đáy nồi*.
*làm chuyện lén lúc sau lưng
Bằng không Nhu Gia vẫn còn ở lại kinh thành, nhìn thấy mình trở thành thị thiếp của Tiêu Đạc, nàng sẽ bị kẹt giữa tỷ tỷ và mình, hẳn là rất khổ sở cho nàng.
Có điều, kiếp này chính mình sẽ không để Nhu Gia bị khó xử.
Phượng Loan nắm chặt tay, hạ quyết tâm, sau đó tùy ý nhìn ra ngoài từ khe hở của màn xe.
Dọc đường phố, cao thấp tửu lâu, tiệm cơm nằm xen lẫn nhau, đủ loại cửa hàng, người đi đường bận rộn, tiếng rao to của tiểu thương, kinh thành cùng kiếp trước vẫn phồn hoa náo nhiệt như nhau, cảnh tượng thái bình thịnh thế.
Cách đó không xa, trên tầng hai của Thiên Nhất lâu, vị trí bên cửa sổ.
Thành vương Tiêu Trạm bưng chén ngọc lưu ly xanh biếc, hương rượu thơm ngon tinh khiết, làm nổi bật màu xanh biếc trong suốt mê người dưới đáy chén.
Hắn nhấp từng hớp rượu từ từ uống cạn, nhớ tới lời nói của Đức phi tại mấy lần tiến cung gần đây, rượu ngon uống vào trong miệng nhất thời trở nên không còn mùi vị gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!