Chương 39: Âm mưu ở khắp nơi (1)

Tiêu Đạc cũng không có giống như Phượng Loan nghĩ, vui vẻ tìm giầy. Hắn là người lăn lộn trong quân doanh, tuy nói thích sạch sẽ, nhưng không đến mức sợ dơ tất, sẽ không đi đường với kiểu một chân như vậy. Người ta thoải mái đi khắp nơi, dơ tất thì dơ tất, chỉ đơn giản tìm hai vòng là đã tìm ra giày.

Ngươi giỏi lắm! Tiểu nha đầu lợi hại, chờ đó cho ta!

Tiêu Đạc hận đến âm thầm mài bén răng.

Hắn mang giày vào rồi đi nhanh ra cửa như sao xẹt, theo hướng Noãn Hương Ổ đi tới, muốn tìm Phượng Loan triệt để tính sổ! Kết quả vừa đi ra ngoài không bao xa, thì thấy phía trước một đám người vây quanh hỗn loạn.

Đèn đuốc trong vương phủ chiếu sáng, từ xa nhìn lại, Vương Phi và đám cơ thiếp cũng ở đó, bọn nha hoàn chung quanh đang hoang mang hoảng sợ chạy loạn không ngừng, người người tới lui.

Tiêu Đạc cảm thấy bất an, thầm nghĩ không tốt.

Hắn ba bước thành hai đi tới, quát to, Tránh ra! Trước tiên tìm Đoan Vương phi, sau đó xem bụng của nàng và váy, vẫn còn tốt..., không có máu. Một hơi thở dài nhẹ nhõm, lại khẩn trương hỏi:

"Sao lại thế này? Đang yên lành tại sao bị té ngã rồi hả? Hài tử có sao không?"

Vấn đề liên tiếp gấp gáp thốt ra, vô cùng lo lắng.

Không thể trách hắn sốt ruột, trong lòng luôn hy vọng Vương Phi rất có thể là mang thai nhi tử, chính là trưởng tử. Trước mắt hắn đã hai mươi tư tuổi, mà vẫn chưa có nhi tử.

Đại phu rất nhanh đã chạy tới, chuẩn mạch,

"Trước mắt xem ra thai nhi không có vấn đề, coi như vững chắc." Vẫn là không dám hoàn toàn bảo đảm, hỏi:

"Vương Phi cảm thấy thế nào?"

Đoan Vương phi đã ngồi nửa khắc (hơn 5') trên mặt đất, ổn định cảm xúc, ngẩng đầu lên nói:

"Ngoại trừ mắt cá chân hình như bị trật nên đau một chút, còn cái khác không có trở ngại, bụng cũng không đau."

Nàng lắc đầu,

"Cảm giác hẳn là không có việc gì."

Sắc mặt Tiêu Đạc hoà hoãn lại,

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Nhưng sắc mặt của Đoan Vương phi không có chuyển biến tốt, chỉ vào bên cạnh,

"Mau xem Phượng Trắc phi thế nào rồi."

Lúc này Tiêu Đạc mới phát hiện còn có một người nằm trên đất, hắn kinh ngạc,

"Ngươi như thế nào rồi hả?" Bước lên muốn nâng Phượng Loan lên, nàng lập tức gào to,

"Đừng..., đừng động vào, sau lưng ta đau sắp chết rồi, không thể động đậy được!" [ôi anh vô tình quá... một đống nằm đó mà ko thấy... đáng bị nhịn chết đi]

"May mà có Tiểu Loan."

Vẻ mặt của Đoan Vương phi phức tạp, cảm kích, may mắn, xúc động, cùng với hơi chút áy náy,

"Nếu không phải nàng đỡ ta, thì cũng sẽ không bị té. Thân thể của ta vừa to vừa nặng, Tiểu Loan ở phía dưới khẳng định ngã rất thê thảm."

Nàng nói như vậy, ngoại trừ sự cảm kích, còn là muốn khuếch đại công lao của biểu muội.

Mặc kệ nói như thế nào, biểu muội cũng là vì mình mới bị thương.

Trước mặt trượng phu, thổi phồng thêm một chút, đem công lao bảo vệ mình và thai nhi của nàng nói cao hơn, coi như là đền đáp nàng, hồi báo ơn tình của nàng hôm nay đã cứu giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!