Chương 37: (Vô Đề)

Vương Gia! Kiêm Gia hoảng sợ, nắm chặt bàn tay của hắn ngăn lại,

"Không thể, nô tỳ đã phát lời thề trước mặt Vương Phi nương nương, cả đời không xuất giá, cả đời không làm phụ nhân (đàn bà)"

Tiêu Đạc nhướng mày, sắc mặt vốn đã u ám giờ lại như sét đánh.

Kiêm Gia thừa cơ trượt xuống dưới, dập đầu thùng thùng,

"Xin Vương Gia cho nô tỳ một con đường sống, nếu nô tỳ phản lại lời thề, khẳng định Vương Phi nương nương sẽ không tha cho nô tỳ đâu!"

Tiêu Đạc ngừng tay, cười nhạo nói:

"Vương Phi không dễ giận như vậy." Hắn không có nhiều kiên nhẫn, làm gì có hứng thú cùng một nha hoàn dông dài?

Sắc mặt âm trầm,

"Cho tới bây giờ bổn vương cũng không miễn cưỡng người khác, ngươi đã muốn làm gái lỡ thì, vậy thì không làm khó ngươi."

Kiêm Gia không ngờ hôm nay hắn lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi ngẩn ra.

Đến đây. Tiêu Đạc nắm đầu ả, làm ả ta quỳ gối giữa hai chân hắn, sau đó xốc lên áo choàng, tháo đai lưng, lạnh giọng nói: Dùng miệng đi.

Kiêm Gia cứng người.

Trong lòng nhanh chóng cân nhắc, dùng lời thề cả đời không làm phụ nhân, đổi lại được sống hết đời ở Ngô Trúc U Cư, nhưng nếu làm trái ý Vương Gia, thì lời thề này đều sẽ vô dụng.

Thôi được, ngoài lời thề sống yên phận ra, vì Vương Gia, mình không có gì không thể làm!

Chỉ có mình làm mà nữ nhân khác cũng không làm, mới có chỗ khác nhau, mới có thể có được vị trí nhỏ nhoi trong lòng Vương Gia, mới có thể vĩnh viễn ở lại Ngô Trúc U Cư, hầu hạ Vương Gia cả đời.

Ả nuốt một ngụm nước bọt, tiếp theo chậm rãi vùi đầu đến.

******

Phượng Loan cậy vào 'thân thể không khoẻ', vừa vặn vui vẻ xin nghỉ với bên Đoan Vương phi.

Khương ma ma và bọn người Bảo Châu có chút nôn nóng, bởi vì nàng chọc giận Tiêu Đạc, đã mấy ngày hắn không đến rồi. Âm thầm khuyên nàng,

"Dù sao Trắc phi cũng là người của Vương Gia, cứ kiên quyết mâu thuẫn, về sau thua thiệt vẫn là Trắc phi."

Phượng Loan cũng không gấp gáp.

Trước mắt bản thân mình như miếng thịt béo, Tiêu Đạc còn chưa có ăn được vào miệng, nhất định sẽ tìm đến mình,

---- chẳng lẽ mình còn có thể ngốc đến nỗi để hắn ăn không phải trả tiền, rồi tức giận chạy lấy người? Đến lúc đó lại dỗ dành thôi.

Lo lắng nhưng thật ra là một chuyện khác.

Tổ mẫu đã qua đời nhiều ngày, tấu chương Đại Bá Phụ có đại tang khẳng định sớm đã đưa lên, tại sao vẫn lâu như vậy, hay Hoàng Đế muốn kéo dài chưa chịu trả lời? Chẳng lẽ không muốn Đại Bá Phụ từ quan? Nàng lắc đầu, không thể nào.

Nhiều hơn là sợ Hoàng Đế đang do dự.

Phượng Loan thật sự đoán đúng rồi.

Bên trong cung đình, xác thực Hoàng Đế vì tấu chương của Phượng Uyên mà do dự, chữ 'Chuẩn' gần như sắp được viết xuống, nhưng chậm chạp không có hạ bút.

Hoàng Đế có cân nhắc của Hoàng Đế, đầu tiên là Anh Thân Vương vừa mới lập chiến công, bản thân mình liền vội vã cho Phượng Uyên từ quan, không khỏi có vẻ quá mức rõ ràng, giống như mình không muốn thấy thần tử được tốt vậy.

Tiếp theo, càng làm cho Hoàng Đế lo lắng là, nếu Anh Thân Vương khỏe mạnh không có việc gì, vậy thì mưu kế của mình thất bại rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!