Chương 30: Dây dưa

Màn đêm nặng nề, bầu trời tối đen như mực.

Dưới ánh trăng chiếu rọi sáng rực, Tiêu Đạc mang theo vài phần không vui, đi tới chỗ Tương Trắc Phi.

Bọn nha hoàn của Bích Tình Hàm Yên Quán nhìn thấy hắn ta, đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó là vui mừng vô hạn, bay nhanh vào bên trong bẩm báo với Tương Trắc Phi,

"Trắc phi, Trắc phi! Vương Gia lại đây."

Vương Gia đến rồi?

Tương Trắc Phi cũng giật mình, không xác thực tin này nên hỏi một lần nữa, thấy nha hoàn gật đầu, lúc này mới phản ứng được, cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Vốn cho là biểu ca sẽ đi qua chỗ Phượng thị bên kia trước, không nghĩ tới..., đêm đầu tiên lại có thể tìm đến mình, nhấc váy chạy nhanh ra ngoài đón.

Nàng nhẹ nhàng cúi chào,

"Thiếp thân gặp qua Vương Gia."

Đi vào rồi nói. Tiêu Đạc phất tay, bước vào cửa không có dừng lại chút nào.

Với hắn mà nói, Tương Gia ở trong quan trường làm người thâm thuý sơ sài, chẳng những không giúp được cho mình bao nhiêu, ngược lại quấn quít lấy mình nghĩ muốn được thơm lây,

---- nạp nữ nhân Tương Gia làm Trắc phi, bất quá là do tình nghĩa bên trong của nhà mẹ đẻ thôi.

Cho nên đối với Tương Trắc Phi, không có nhiều kiên nhẫn như đối với Phượng Loan, hơn nữa vừa rồi còn bị Phượng Loan tạt nước lạnh, mất hết mặt mũi, trong lòng lúc này chính là đang không thoải mái.

Ban đầu vốn Tương Trắc Phi còn đang vui mừng, đột nhiên bị tạt một chậu nước lạnh, tươi cười không khỏi cứng đờ, nhưng lại không biết làm sai ở đâu rồi? Muốn nói Vương Gia không thích mình, vậy thì không nên tới Bích Tình Hàm Yên Quán. Hay là..., ở chỗ Phượng thị bị tức giận, cho nên hắn mới tới đây?

Rất nhanh nàng đã đoán được vài phần.

Đầu tiên Tương Trắc Phi cảm thấy tâm như tro bụi, sau đó lại tiếp tục trở nên sáng ngời.

Nếu Vương Gia ở chỗ Phượng thị bị làm tức giận, mình càng nên lên tinh thần, hầu hạ người thật tốt, dùng ôn nhu săn sóc tăng thêm sự đáng ghét của Phượng thị, để Vương Gia biết mình dịu dàng ưu việt.

Nghĩ đến điểm này, Tương Trắc Phi vội vàng cười, nhẹ nhàng đi vào theo.

Tiêu Đạc đã đi tắm rửa.

Nhìn căn phòng trống rỗng, Tương Trắc Phi không biết phải làm sao.

Nhũ mẫu Tương ma ma kéo nàng, nói nhỏ:

"Trắc phi, đừng quá lo lắng." đưa nàng ra ngồi xuống trước bàn trang điểm, kêu bọn nha hoàn đến,

"Mau nhanh tháo tóc cho Trắc phi, rồi bưng canh hương liệu lên cho người uống một chén."

Để được vui vẻ, đương nhiên hơi thở phải thơm như lan mới khiến nam nhân yêu thích.

Rốt cuộc tuổi Tương Trắc Phi vẫn còn nhỏ, đã chuẩn bị rất nhiều lời nói nhưng không có chỗ nói, lại còn trực tiếp tiến hành bước kia, trong ngực không khỏi đập loạn 'bùm bùm', cả người trở nên cứng ngắc.

Nàng bắt lấy tay nhũ mẫu, nói nhỏ: Ma ma, ta, ta sợ.

Tương ma ma khuyên nhủ:

"Đừng sợ, đừng sợ, trước khi xuất giá không phải đều dã dặn dò rồi sao? Trắc phi chỉ cần nằm thôi, chuyện khác đã có Vương Gia lo rồi, nếu hắn kêu người làm cái gì, người cứ làm cái đó, sẽ không sai đâu."

Lại thấp giọng nói vào tai nàng,

"Lần đầu là có chút đau, nhưng không thể khóc, miễn khiến cho Vương Gia mất hứng, nhịn một chút thì tốt rồi."

Càng nghe bà nói như vậy, Tương Trắc Phi càng khẩn trương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!