Phượng Loan vì thuyết phục Đại bá mẫu đi tìm đường ca, phí hết một phen miệng lưỡi, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Đến cuối cùng nàng không thể không nói dối,
"Cháu nghe Tam ca nói, bên ngoài đồn đại Vương thị cùng biểu ca của nàng qua lại thân mật, ca ca ra ngoài lần này...." Nàng vờ lộ ra vẻ mặt khẩn trương,
"Có lo hắn sẽ đi tìm người ta gây chuyện hay không?"
Cái gì? Đại phu nhân nghe vậy liền giận đến phát run.
Lạp tức sai người đi Thanh Hư Quan tìm kiếm nhi tử, nghiêm lệnh bất luận trói, cột, đều phải đem người mang về!
Lại nhiều lần căn dặn cháu gái,
"Nhị nha đầu lời này nhất định không thể nói ra ngoài."
Phượng Loan biết bá mẫu coi mình là tiểu hài nhi, không kín miệng, phải nhiều lần cam đoan mới trở về sân của nàng.
"Buổi trưa tiểu thư ăn không nhiều, có đói bụng hay không?" Bảo Châu vì Đại Mạo được đi theo ra ngoài một lần, sợ mình bị chủ nhân xa cách, hầu hạ ngày càng tận tâm, một mặt thân thiết hỏi:
"Hay là bảo phòng bếp nhỏ làm một ít đồ? Lần trước nô tỳ thấy canh hầm hạt sen cũng rất ngon..."
Không ăn. Phượng Loan có nhiều tâm sự nên không chút kiên nhẫn phất tay nói: Ta muốn đi nghĩ.
Bảo Châu sớm bảo phòng bếp nhỏ làm sẵn món điểm tâm, dự định khoe khoang lấy lòng, thấy tiểu chủ nhân không hứng thú, tâm trạng không khỏi có hơi thất vọng.
Nhưng nhìn vào bọn nha hoàn trong Tinh Bão Nguyệt các, nhân tài đông đúc, nàng có thể từ một nha hoàng mua ở ngoài về, cho tới bây giờ đạt đến vị trí nhị đẳng nha hoàn, nghe thấy là biết bản lĩnh tất nhiên không kém.
Cho nên đè xuống thất vọng trong lòng, mỉm cười nói:
"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Nàng quay người tự minh đi trải giường chiếu, còn không quên cẩn thận dặn dò,
"Chỉ là tiểu thư vừa mới ăn cơm, tạm thời uống ly trà cho tiêu cơm rồi ngủ, miễn cho khi ngủ dậy thức ăn chưa tiêu làm cho không thoải mái"
Ừ, đi thôi.
Phượng Loan phất tay đuổi người, dặn dò một câu,
"Nhìn đại phòng bên kia, nếu tam gia trở về nhớ tới gọi ta ngay." Sau đó từ từ uống xong ly trà mới tới giường nằm xuống.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết trôi qua bao lâu...
Phượng Loan cảm giác mình có chút khát nước, mấp máy môi nói, Nước. Mở mắt ra, phát hiện mình nằm bên dưới giàn nho, ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang mơ hồ chiếu khắp cảnh vật bốn phía thành một màu vàng kim, nhìn không thấy rõ.
Nàng giơ tay che mắt, trong lòng có chút không rõ hỏi: Ta ngủ bao lâu rồi?
Nha hoàn bưng nước trà lại cười nói:
"Phu nhân chỉ mới ngủ một lát." Vừa đỡ nàng ngồi lên, vừa lấy chiếc gối gấm lót ra sau cho nàng rồi hạ thấp giọng, mang theo chút ý vui vẻ nói:
"Vừa nãy Cao công công báo cho Tiểu hợp tử rằng chút nữa Vương Gia sẽ lại đây."
Phượng Loan trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong một lúc cũng không nghĩ ra,
"Được, ngươi hãy đi chuẩn bị."
Lúc này nha hoàn mới cười hì hì rời đi.
Phượng Loan suy nghĩ một chút, Tiêu Đạc muốn tới đây, nghĩa là tối nay muốn nàng thị tẩm? Không biết tại sao, trong lòng sinh ra cảm giác kháng cự không nói được, có chút... không muốn hầu hạ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!