Phượng Loan hoàn toàn không nghe khuyên bảo, tiếp tục cãi nhau với Tương Trắc Phi,
"Ồ, thì ra bộ dáng như vậy đã kêu là khi dễ." Ngữ điệu của nàng khinh mạn,
"Quên đi, được rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ, ồn ào chỉ thêm không thoải mái cũng không có ý nghĩa. Ta đại nhân không chấp tiểu nhân, bồi tội với ngươi chỗ không đúng, được chưa?"
Tương Trắc Phi mở to hai mắt nhìn, lệ tràn hoen mi, Ngươi...
Phượng Loan trừng mắt nhìn lại,
"Như thế nào, ngươi còn muốn cùng ta đánh nhau mới hết giận sao?"
Tương Trắc Phi bị nghẹn kinh khủng, đương nhiên không thể đánh, cũng không thể mắng, đối phương cũng đã 'bồi tội', bản thân mình còn có thể thế nào đây? Tiếp tục náo loạn, ngược lại ra vẻ mình không nói đạo lý rồi.
Ở trong lòng yên lặng nuốt một ngụm máu, cắn răng nói:
"Quên đi, ta cũng không tính toán."
"Tốt lắm, vậy liền coi là hòa hảo rồi." Lần thứ hai Đoan Vương phi lên vũ đài ba phải, cười cười,
"Nhìn hai người các ngươi, giống như tiểu nha đầu ưa thích giận dỗi, nhưng sau này đừng như vậy nữa."
Phượng Loan cười nói:
"Ta mới không giận dỗi."
Đoan Vương phi cười cười, không đưa ra bình luận nào. Nàng vốn là đang mang thai, không nên quá mức vất vả, hơn nữa mới vừa rồi được xem một màn vui vẻ cũng đã đủ, cho nên nói:
"Các ngươi đều đi về trước, Vương Gia còn cùng khách nhân uống rượu ở đằng trước, tối nay mới quay lại."
Phượng Loan và Tương Trắc Phi nhẹ nhàng cúi đầu, từ biệt chủ mẫu.
Nha hoàn Vương phủ dẫn đường, đều tự đưa các nàng tới chỗ ở mới trong phủ Đoan Vương.
Phượng Loan được an bài ở Noãn Hương Ổ, Tương Trắc Phi thì ở Bích Tình Hàm Yên Quán, không nói là xa hơn, vừa vặn còn phải đi ngang qua Noãn Hương Ổ. Chờ Phượng Loan vào sân, bên ngoài Tương Trắc Phi dừng lại nghỉ, dậm chân nói:
"Đắc ý cái gì? Chúng ta cứ từ từ mà chờ xem!"
Nha hoàn sợ nàng gây chuyện, khuyên nhủ:
"Trắc phi, chúng ta cũng đi về trước thôi."
Tương Trắc Phi oán hận không thôi xoay người rời đi.
******
Bên trong Noãn Hương Ổ, Phượng Loan canh thời gian nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng lên nói: Đi Uy Nhuy Đường.
Ánh mắt Bảo Châu khó hiểu, Tiểu thư... Dừng một chút, ý thức được xưng hô sai lầm, vội vàng sửa lời nói:
"Tại sao Trắc phi lại muốn ra ngoài? Vương Gia còn chưa trở lại, hay tạm thời đừng rời đi."
Chờ Tiêu Đạc đến?
Khóe miệng Phượng Loan hơi vểnh lên, chờ hắn trở về vậy coi như trễ rồi.
"Dù sao đang nhàn rỗi, đi qua tìm Vương Phi nương nương nói chuyện một chút."
Vẻ mặt Bảo Châu có chút lo lắng, lắp bắp nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!