Nhớ kỹ chưa? Tiêu Đạc mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Phượng Loan lạnh lẽo, ngưỡng mặt lên nhìn, kiếp này nàng còn nhỏ tuổi, nên dung mạo vẫn có vài nét trẻ con, giờ phút này bởi vì ánh mắt rét lạnh như sương, ngược lại khiến cho nét mặt lộ ra vài phần khiếp người.
Đôi mắt nàng chiếu ra ánh sáng ngọc rực rỡ như sao, đúng là một báu vật xinh đẹp, nhưng hào quang lại lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Từng chữ từng chữ oán hận nói:
"Không nhớ kỹ! Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Đạc cười cười, không có chút nào tức giận.
Chỉ là vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, đối lập với những đốt ngón tay thon dài của hắn, khớp xương mang theo dấu vết quanh năm tập võ rõ ràng, đột nhiên..., không hề có dấu hiệu báo trước hắn hung hăng cắn xuống!
Á... Phượng Loan đột nhiên bị đau, lại không dám to tiếng, tức giận mắng hắn: Ngươi điên rồi sao? Vô cùng đau đớn làm cho nàng nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được, liên tục hít hà.
Tiêu Đạc vẫn tươi cười đầy mặt, đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn dấu răng trên cổ tay trắng nõn, đại biểu cho ký hiệu của bản thân mình, hài lòng nói: Rất đều đặn. nói xong, lại đưa ra cổ tay mình bị cắn, đặt cùng một chỗ song song đối lập với tay nàng,
"Không sai, thật sự rất xứng đôi."
Dưới ánh trăng, khóe môi hắn dính máu giống như ác quỷ Tu La.
Phượng Loan vừa tức vừa đau vừa giận, oán hận cắn răng, giơ tay rất muốn tát vào mặt hắn.
Tiêu Đạc lại nhẹ nhàng bắt được tay nàng, giễu cợt cười,
"Cơn tức lớn như vậy, đến bây giờ cũng còn chưa tiêu tan? Vẫn là lúc trước bổn vương nhìn lầm ngươi rồi, trời sinh là đã có tính tình hung bạo như này."
"Ngươi cút, ngươi cút ngay!"
Phượng Loan run giọng, đã không thể nói thêm lời nào nữa rồi.
Tiêu Đạc nở nụ cười nhẹ giọng,
"Vì bổn vương muốn chính mắt xác nhận ngươi có sao không, ban đêm đột nhập phủ Phụng Quốc Công, thực sự là hao phí không ít công phu và mạo hiểm, ngươi không muốn nói một tiếng cảm tạ sao?"
Phượng Loan phát run nói:
"Làm ta tức chết thì ngươi có thể lấy được một khối bài vị trở về đó."
Ồ, vậy sao. Tiêu Đạc lắc lắc đầu,
"Không có lời chút nào."
Giờ phút này hai người ngồi đối diện bên giường, bất kể là khoảng cách, vị trí, ngay cả hơi thở đang lưu động trong không khí, đều có chút cảm giác ám muội khác thường.
Đặc biệt lúc này nàng còn tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giống như hoa đào hồng nhạt trong tháng ba, phảng phất một trận gió thổi qua, sẽ thổi cho hoa rụng lả tả, hoa rơi như mưa, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Ai. Hắn than nhẹ, làm như oán giận nói,
"Ngươi thật đúng là khiến lòng người rối loạn."
Phượng Loan nhắm mắt lại không phát ra tiếng.
Mình còn có thể thế nào đây? Giảng đạo lý với hắn vô dụng, cứng rắn cũng vô dụng, ồn ào để toàn bộ người Phượng gia biết càng không được, chỉ mong mình không nói lời nào làm cho hắn cảm thấy không hứng thú mà mau rời đi thôi.
Trong chớp mắt, chợt cảm giác cổ tay lại bị nắm lấy.
Có cái gì đó mát mát được bôi lên trên tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!