Chương 2: Nữ nhân dung mạo xinh đẹp

Phượng Loan không nghĩ muốn gặp lại Tiêu Đạc, không muốn gặp lại người của Đoan Vương phủ, nhưng sự tình một mực không theo ý nguyện của nàng.

Vài ngày tới chính là sinh thần bốn mươi của Đại lão gia Phượng Uyên.

Phượng Quốc công phủ tổ chức đại thọ, kinh thành danh môn quý tộc đều lần lượt lại đây chúc thọ, phía trước có khách nam tử không cần nói tới, phía sau bên trong tiếp đón những nữ quyến nhà quyền quý, có một vị mà Phượng Loan hoàn toàn không muốn gặp lại.

Đó chính là biểu tỷ Mục Linh Gia, chính thất của Tiêu Đạc,

--- Đoan Vương phi.

Tiểu Loan Đoan Vương phi cười tủm tỉm, thăm hỏi: Lại đây để ta xem. Nàng, Đại phu nhân và Chân thị cùng nhau nói cười,

"Nháy mắt, Tiểu Loan đã lớn thành một đại cô nương rồi."

Phượng Loan chỉ cúi đầu làm ra bộ dáng thiếu nữ ngượng ngùng.

Chân thị chỉ cười cười, không trả lời.

Đại phu nhân sợ Đoan Vương phi cảm thấy tẻ nhạt, vội nói:

"Đúng vậy a, những cô nương trong phủ chúng ta, tính ra thì dáng dấp Tiểu Loan đoan trang nhất, thật là một nha đầu khiến người thương."

Cũng may Đoan Vương phi chỉ là thuận miệng thăm hỏi, đối với biểu muội hứng thú không lớn, lại hướng mẫu thân của nàng, Mục phu nhân hỏi:

"Hôm nay Nhu Gia sao lại không tới? Ta nhớ nàng cùng Tiểu Loan rất thân thiết."

Mục phu nhân trả lời:

"Nhu Gia mấy ngày trước bị nhiễm lạnh." Tiểu nữ nhi bướng bỉnh, đi ngắt hoa ven bờ sông làm ướt váy, kết quả bị phong hàn, trước mặt thân thích không tiện nói ra, chỉ nhàn nhạt nói,

"Ta bắt nàng ở trong nhà nghĩ ngơi mấy ngày mới cho phép ra ngoài."

Đại phu nhân khách sáo hỏi:

"Không nghiêm trọng chứ?"

"Không nghiêm trọng..."

Phượng Loan không có tâm tư nghe các nàng nói chuyện phiếm, tầm mắt thỉnh thoảng lướt qua Đoan Vương phi, cảm xúc ngổn ngang.

Kiếp trước vào ngày nàng sinh khó, Tiêu Đạc thân là nam tử, không thể đi vào phòng sinh máu tanh xui xẻo, dù là bản thân sẽ bị một xác hai mạng, hắn cũng chỉ đứng ngoài cửa sổ.

Thế nhưng thân là chủ mẫu vương phủ, Đoan Vương phi, bất luận là ý tứ gì, thì vẫn phải vì danh tiếng hiền lương của nàng, cũng nên tự mình đi vào nhìn một chút.

Ở thời khắc mình sắp chết, trong cơn hỗn loạn, ... đã nhìn thấy gì?

Nhìn thấy đôi mắt Đoan Vương phi trong suốt, bình tĩnh, không mảy may có chút cảm xúc lo lắng, thậm chí còn tỏ vẻ khoan khoái.

--- là ngươi sao?

Biểu tỷ, là ngươi muốn tự tay chôn vùi ta sao?

"Tiểu Loan, làm sao lại ngơ ngác nhìn ta như thế?" Đoan Vương phi đối với nàng cười nói.

Phượng Loan thu hồi tầm mắt, cuối thấp đầu,

"Muội thấy trâm phượng trên đầu vương phi nương nương nhìn thập phần đẹp mắt."

Đoan Vương phi so với nàng lớn hơn gấp đôi, so với Tiêu Đạc lớn hơn hai tuổi, năm nay hẳn là hai mươi sáu tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!