Chương 19: Loạn trong loạn

---- Anh Thân Vương lãnh binh xuất chinh Tây Lương!

Lần này, Phượng Loan cũng không ngồi yên nữa.

Vốn bởi vì chuyện ngày đó trong địa đạo, nghĩ tạm thời lảng tránh Đại Bá Phụ, nhưng sự tình liên quan đến vận mệnh Phượng gia, làm sao còn muốn quan tâm tới quan hệ của Đại Bá Phụ và mẫu thân nữa chứ? Phượng gia gặp chuyện không may, tất cả từ trên xuống dưới đều đi tìm cái chết!

Nàng vội vã đi Tùng Phong Thủy các, thật không khéo, người cũng không có ở đây.

Nha hoàn trả lời:

"Đại lão gia còn chưa trở về."

Phượng Loan ngồi xuống ghế.

Nha hoàn hơi kinh ngạc, nhưng lại không dám mở miệng kêu nàng đi.

Chuyện gần đây Nhị phu nhân đại náo Tình Tuyết Đường, bề ngoài tuy nói không cho loan truyền lung tung, nhưng ngầm trong lòng, từ trên xuống dưới Phượng gia còn có người nào không biết? Hơn nữa, ngoại trừ Nhị phu nhân lợi hại, vị tiểu thư con vợ cả cũng không phải dễ chọc vào.

Tiểu thư là người được nuông chiều, trong phủ ngay cả Thái phu nhân và Đại phu nhân khi thấy nàng, cũng phải dỗ dành, nhường nhịn vài phần.

Càng không cần phải nói, cô nương Phượng gia luôn được gả đi tốt, từ Hoàng thất Quý tộc, đến quan lại công khanh, Phượng gia có nữ nhi là một nhà có, nhiều nhà cầu, không chắc vận may của vị Tiểu Cô Nãi Nãi này ra sao đây.

Không chừng làm Hoàng phi, Vương Phi, nếu không cũng là Công Hầu phu nhân, hoặc là phu nhân Quan gia nhà cao cửa rộng, làm sao đắc tội tới được?

Cho nên chạy nhanh đến cười nịnh nọt, dâng trà ngon,

"Nhị tiểu thư tạm thời ngồi một hồi."

Phượng Loan không hề liếc mắt nhìn một cái, phất tay nói: Đi xuống.

Lòng nàng tràn đầy bất an và sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời, kiếp trước Phượng gia bị tội, cả ngày hôm đó, tiếng khóc than vang vọng khắp nơi, rất nhiều tiếng kêu gào thảm thiết, đúng là một cảnh tượng nghiêng trời lệch đất, vẫn rõ ràng như cũ trước mắt.

Còn nhớ lúc ấy, bản thân mình nhìn đầy sân quan binh xông tới, sợ hãi đến kinh hoảng. Từ sân sau đi ra ngoài, lòng mình nóng như lửa đốt muốn đi tìm mẫu thân, trong tầm mắt nhìn thấy hạ nhân chạy tán loạn khắp nơi, thét chói tai, chạy trốn, có nha hoàn đụng phải mình cũng không để ý tới, chỉ chạy như bay tới Hải Đường Xuân viện, khóc gọi: Nương, nương...

Chẳng sợ mẫu thân không thích thân cận mình, nhưng khi gặp được nguy hiểm, đứa nhỏ tìm kiếm mẫu thân cũng là bản năng từ lúc sinh ra đã có.

Bên trong Hải Đường Xuân viện, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng thê thảm.

Mình bước lên bậc thang, vào trong phòng ngủ, chỉ thấy bọn người Chân ma ma vây quanh trước giường thành một vòng dầy đặc, không khí bi thương ở trong phòng lan tràn.

"Nương..., nương, người có ở bên trong không?"

Mình cố sức đẩy bọn nha hoàn ra, vọt tới vào tận bên trong, vội vàng nói:

"Mẫu thân, chúng ta chạy mau..."

Nhưng trong chớp mắt, bản thân ngây ngẩn cả người.

Mẫu thân mặc y phục gấm tứ xuyên thêu hoa mẫu đơn tơ vàng, áo ngoài lụa mỏng màu tím sáng rực, bên trong gấm cẩm tú thêu hoa sen tím thẫm, trên tay còn khoác khăn lụa phi vân mà bà thích nhất, một chiếc ly vàng ngọc rơi xuống bên cạnh làn váy lăng ba.

Trên mặt trang điểm theo kiểu phi hà*, vệt hồng mờ nhạt tan ra, cả mái tóc đen vấn kiểu bàn ngọc vọng tiên, giống như một mỹ nhân nằm ngủ đang chìm sâu trong giấc mộng.

Điều duy nhất không hợp thời, chính là người nằm ở trên giường, còn mang đôi giày thêu bách điệp hạnh hoàng** màu vàng.

... Mình chỉ có thể há to miệng, rốt cuộc kêu không ra một âm thanh nào.

Khương ma ma xông lên, nước mắt rơi như mưa, ôm thật chặc mình vào lòng, tiếng khóc bi thương nói:

"Tiểu thư đừng nhìn, đừng nhìn..., phu nhân chỉ đang ngủ thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!