"Ngươi xem, hôm nay ngươi đã sai vài chỗ." Chân thị nói chuyện chậm rãi, vẻ mặt ôn nhu, cười rộ lên còn có mấy phần ngọt ngào đáng yêu, nàng đứng lên tỉ mỉ phân tích.
"Thứ nhất, ngay lúc ta kêu quỳ, ngươi không có lập tức quỳ, Cung di nương lôi kéo, ngươi cũng không nghe lời. Thứ hai, tỷ tỷ ngươi ôm ngươi bảo đừng nói chuyện, là có ý tốt, miễn chọc cho ta nổi giận, ngươi lại đần độn u mê chống đối tỷ tỷ, không phân biệt được đúng sai.
Thứ ba, ở ngay trước mặt ta, kêu di nương thành nương là rất sai lầm. Thứ tư, ngươi còn nói ra là Cung di nương dạy ngươi gọi nương, sai càng thêm sai.
Thứ năm, ngươi nói sai còn nói dối, điều này cũng là không đúng.
"Phượng Thế Kiệt bị mẹ cả nói đến ngu ngốc, từng việc từng chuyện, làm sao toàn bộ đều là lỗi của mình? Bỗng 'oa' một tiếng khóc lên, nức nở nói:"Là bà..., là bà cố ý hù dọa người ta.Ta? Ta cố ý hù dọa ngươi?
"Chân thị ngồi ngay ngắn, ngay cả lúc này cũng không quên phủi phủi y phục, chỉnh lại làn váy cho ngay ngắn rồi sau đó mới nói:"Ngươi không biết ta sao? Không biết nên gọi gì sao?
"Nụ cười nàng càng sâu, lại vô cùng khinh thường,"Quả nhiên là do thiếp thất nuôi dưỡng!
"Phượng Thế Kiệt vừa xấu hổ vừa nóng nảy, càng bị mẹ cả dọa sợ, quay đầu nhìn về phía phụ thân,"Cha, cha...
"Ở trong lòng hắn, phụ thân luôn là người lợi hại nhất, lập tức xông tới,"Cha, người hãy giúp con...
"Chân thị che miệng cười rộ lên,"Xúi giục phụ thân, ức hiếp mẹ cả, thật sự là tội lớn.Phu nhân...
"Khóe miệng Cung di nương chảy máu, tóc tai rối bời, nói năng lộn xộn, run giọng nói:"Phu nhân, ngài... ngài có tấm lòng bồ tát, ngài đại nhân đại lượng...
"Đôi mắt phượng lạnh lẽo, Chân thị nói:"Ta cho ngươi nói chuyện sao?
"Cung di nương sợ tới mức nín lặng, biểu tình cứng ngắc, giống như bị người ta bóp chặt cổ. Chân thị chầm chậm nói:"Nhìn thấy chưa? Ta muốn xử lý các ngươi, thì chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
"Cảm thấy nói đến khô miệng, nàng bưng trà thấm giọng,"Tùy ý chọn ra một việc, có thể để các ngươi tát miệng đến chảy máu rơi răng!
Thậm chí đem ngươi bán cho tên môi giới, đem Trinh Nương gả cho người sa cơ thất thế, phá hỏng thanh danh của Thế Kiệt, triệt đi con đường làm quan của hắn, rất là dễ dàng, nhiều nhất ta chỉ bị vài lời đồn 'bá đạo' mà thôi."
Cung di nương yên lặng nhắm hai mắt, cuộc sống thoải mái mười mấy năm, cho dù ngoài mặt tỏ ra an phận, cũng khó tránh khỏi sinh ra một ít tâm ý kiêu ngạo xốc nổi, cho nên hôm nay mới gây ra sai lầm lớn như vậy!
Nhi tử gọi mình là nương, nói nhỏ thì là nhất thời không hiểu chuyện nên nói sai, nói lớn chính là không phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt chủ tớ, chứng cớ xác thực bất kính với mẹ cả! Mà chính mình, là một di nương xấu xa có tấm lòng độc ác, làm hư Phượng gia công tử, trong mắt không có chủ mẫu!
Phần tội danh này nhất định không nhẹ! Bản thân mình bị hủy là chuyện nhỏ, chỉ sợ hai đứa nhỏ cũng sẽ bị liên lụy.
Trong lòng nàng cảm thấy nặng nề.
Sắc mặt Chân thị vẫn thoải mái, đánh giá Cung di nương từ từ cười nói:
"Cái gì thanh danh, ta cũng không thèm để ý, nhưng các ngươi…, hiện nay đã chịu không nổi."
Đủ! Phượng Trạch thấy Cung di nương và hai đứa con bị hoảng sợ, không thể không nghĩ cách cứu viện,
"Không phải ta chỉ tìm Tiểu Loan nói vài câu thôi sao? Ngươi tức giận quá như vậy làm gì, giống như muốn ăn thịt người ta vậy."
"Lão gia muốn gay gắt với ta?"
Chân thị lạnh lùng nhìn trượng phu liếc mắt một cái, sau đó chỉ vào Phượng Thế Kiệt,
"Nhanh qua đây ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta, dập đầu nhận sai. Bằng không mở từ đường, mời tộc lão, ta nói được thì làm được! Ngay đầu cả ngón tay ta cũng không cần nâng, nếu muốn ngươi chết cũng không biết chết như thế nào đâu!"
Làm sao Phượng Thế Kiệt đồng ý chịu ngoan ngoãn đi qua? Liền ôm phụ thân càng chặt.
Phượng Trạch cố nhịn nói:
"Ngươi..., ngươi không cần hù dọa đứa nhỏ."
Chân thị tuy nhìn như một đoá hoa mềm mại, nhưng tính tình bên trong sắt đá, không muốn nói nhiều với trượng phu, lập tức hướng ra ngoài kêu Chân ma ma,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!