Phượng Loan không hề biết, trong lòng Tiêu Đạc đối với nàng vẫn còn một chút nuối tiếc,
---- nếu biết, nhất định là không cao hứng nổi, ngay lập tức cả người sẽ nổi hết da gà.
Lúc này nàng đang cầm ly rượu quế hoa, chậm rãi uống, nghe giọng điệu tiếc hận của Bảo Châu, kể về 'giai thoại' Tiêu Trạm xin cưới nữ nhi Tần thị.
"Tần Bát tiểu thư thật đúng là có phúc khí."
Cuối cùng nàng nói một cách cực kỳ hâm mộ.
Phượng Loan nghe xong mỉm cười.
Tiêu Trạm quả nhiên là một người thông minh, còn có thể suy một ra ba, đem việc hôn sự làm cho trở nên tốt đẹp, như vậy không chỉ có lấy lòng người của Tần gia, còn vì thể diện của Tần Thái hậu và Tần Đức phi, hiển nhiên cũng vì chính hắn thêm điểm.
Có lẽ trong lòng Tần Bát tiểu thư chắc cũng 'thình thịch' đập loạn.
Kỳ thật Tiêu Trạm làm người không tệ, bộ dạng lại tốt, tinh thần phấn chấn, tính tình tuy không thể nói rất ôn hòa, nhưng cũng không phải loại người ngang ngược, tương đương tuổi với mình.
Nếu thân phận hắn không phải là hoàng tử, không tham dự vào việc tranh đoạt, gả cho hắn cũng là một lựa chọn tốt.
Đáng tiếc trên đời này cho tới bây giờ đều không có nếu như.
Phượng Loan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhẹ thổi đi những áng mây trắng, rất nhanh đều biến mất không còn tăm hơi. Thật giống như tâm tình của nàng vào giờ khắc này, thương tiếc..., bất quá chỉ trong chớp mắt thôi.
Cuối cùng Tiêu Trạm vẫn cưới nữ nhi Tần thị, có cuộc sống mà hắn muốn, đường hắn phải đi, với mình không thể có liên quan.
Tâm tư Bảo Châu hốt hoảng, hỏi:
"Tiểu thư, còn muốn dùng bánh chưng nhân chân giò hun khói không?"
Phượng Loan ngẩng đầu nhìn nàng, buồn cười nói:
"Ngươi làm sao vậy? Ta có bao giờ ăn bánh chưng nhân mặn." Quan sát sự thất vọng trong mắt của nha hoàn xinh đẹp,
"Ta không có làm Thành vương phi, ngươi thất vọng cái gì? Ngươi thật muốn làm nha hoàn hồi môn của vương phi? Nhìn không ra ngươi cũng là một đứa có tiền đồ đó."
Bảo Châu lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay,
"Tiểu thư không cần giễu cợt nô tỳ."
Phượng Loan đặt cái chén phỉ thúy lưu ly xuống,
"Bánh chưng không tốt cho tiêu hóa, ta không ăn, đem chia cho mọi người đi." Trong lòng cười lạnh, hi vọng kiếp này nàng đừng phạm sai lầm nữa, nếu không mình sẽ không có một chút thương hại nào.
Nhưng đây không phải trọng điểm mà mình quan tâm.
Quan tâm chính là hướng đi vận mệnh của Phượng gia sau này.
Trải qua chuyện Phạm tướng quân té ngựa, Phạm gia cho con nuôi làm trưởng tử, và chuyện Thành vương phi, từng cái một, hẳn là Đại Bá Phụ bắt đầu tin tưởng mình rồi.
Trước mắt Tây Lương mới chỉ náo động, nhưng không bao lâu sẽ trở thành đại chiến sự, trước lúc đó Đại Bá Phụ có thể khuyên Anh Thân Vương sao? Nếu như hắn cố ý xuất chinh, liệu có lại tái diễn bi kịch 'thông đồng với địch phản quốc' hay không?
Và rồi sẽ liên lụy đến Tương thân vương, Ly Ấp trưởng công chúa, sau đó..., chính là Phụng Quốc Công phủ Phượng gia.
Thời gian còn lại không nhiều lắm, Đại Bá Phụ phải nhanh đưa ra quyết sách (quyết định sách lược) mới được.
Phượng Loan có lòng đi tìm Đại Bá Phụ nói chuyện, nhưng gần đây nhị phòng không được bình yên, bí ẩn thân thế của mình thì không nói đến, nhưng vì hôn sự của Trinh Nương, bầu không khí trở nên huyên náo khẩn trương và căng thẳng.
Trước mắt, vẫn là chuyện của Trinh Nương càng gấp hơn, nghĩ đến việc này, liền kêu Bảo Châu vào hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!