Mắt thấy sắp vào tháng năm, khí trời cũng dần nóng lên.
Phượng Loan vốn là tâm bệnh, nghe được Đại Bá Phụ đồng ý xem xét lại việc hôn sự với Mục gia, không ít khúc mắc được gỡ bỏ, từng ngày từng ngày điều dưỡng đủ loại thuốc, cuối cùng cũng chậm rãi nhẹ nhàng khoan khoái.
Sáng sớm ngày hôm đó, Đại phu nhân phái người lại đây chuyển lời, nói là khí trời tốt đẹp, buổi chiều nữ quyến trong phủ sẽ đi Thanh Hư Quan dâng hương.
Bọn nha hoàn lập tức trở nên hưng phấn.
Người nào cũng líu ra líu rích, nói tới lúc này vừa vặn ngày lễ hoa đỗ quyên nở rộ ở Thanh Hư Quan, ngay cả hoa thạch lựu cũng nở rồi, không biết còn lại bao nhiêu mẫu đơn, thược dược chưa bị héo tàn.
Kỳ thực hoa ở Thanh Hư Quan đều là hoang dã, làm sao so sánh với hoa viên nhiều loại hoa cỏ hiếm quý (hiếm có và cao quý) được tỉ mỉ chăm sóc của Phượng phủ? Nhưng đối với bọn nha hoàn ở trong viện quanh năm, có thể đi ra ngoài nhìn thấy trường thành, cho dù phải hít bụi đất, cũng là kinh nghiệm hiếm có.
Rất nhanh, Bích Lạc đã sắp xếp xong xuôi để chuẩn bị đi theo.
Người được chọn đi vô cùng phấn khởi, vội vàng mở rương hòm, tìm quần áo, son phấn trang sức, cùng bọn tỷ muội thương lượng xem trang điểm thế nào, không được chọn thì cúi đầu ủ rũ, từng người từng người giồng như những cây lúa non bị nắng chíu vào ỉu xìu.
Kiếp trước lúc làm tiểu thư, Phượng Loan không hề để ý đến tâm tình của bọn nha hoàn.
Sau đó vào cung làm cung nữ tám năm, đối với sự gian nan đau khổ của hạ nhân cũng có chút hiểu được, thêm vào muốn cân nhắc việc lôi kéo người, nên cười nói:
"Đừng khóc lóc nữa, lần này không đi, lần sau đi."
Dặn dò Bích Lạc,
"Những người ở lại trông nhà, đại nha đầu thưởng hai bao tiền lì xì, tiểu nha đầu thưởng một, ma ma và đám tiểu nha hoàn bên ngoài, phát mỗi người hai trăm tiền mua hạt dưa ăn."
Lời vừa nói ra, liền vang lên một loạt tiếng hoan hô.
Ngược lại có người tính tình lười biếng không muốn đi, tình nguyện đổi cho người bị chọn ở lại, chỉ chờ nhận được tiền lì xì.
Đại Mạo chủ động tiến lên xin đi giết giặc,
"Tiểu thư, em muốn ở lại trông nhà." Cũng không phải muốn có tiền lì xì, mà là Bảo Châu làm người lanh lợi, mình có đi cũng không giành được gì tốt, còn khiến nàng khó chịu, tội gì như vậy?
Không bằng mình ở lại trông đám tiểu nha hoàn, trái lại có vẻ thành thật thận trọng, đáng tin cậy.
Đúng như dự đoán, trong mắt Phượng Loan lộ ra chút tán thưởng,
"Ta đang lo lắng mọi người đều đi hết, trong nhà không ai trông coi, nếu ngươi chịu ở lại là rất tốt."
Xem như nha đầu này đã tỉnh ngộ, biết tìm một con đường vui vẻ cho bản thân, có thể bổ sung cho Bảo Châu, như vậy mình dùng người cũng thuận tay hơn,
"Ngươi trông coi cũng cựa khổ, nên cho thêm ngươi một bao lì xì."
Đại Mạo cười nói:
"Vậy là hôm nay em được món hời lớn rồi."
Bảo Châu có hơi khó chịu, cũng cười,
"Biết chiếm lời nhỉ, còn không mau thể hiện cho tốt."
Đại Mạo cười đẩy nàng một cái,
"Biết ngươi đi ra ngoài hầu hạ tiểu thư khổ cực, ta liền lén lười biếng." Lại nói vô cùng êm tai, còn khiêm tốn khách sáo,
"Chờ ngươi trở về, cũng để ngươi cảm thụ được làm tiểu thư, ta tự mình hầu hạ ngươi chải tóc, chuẩn bị tốt nước nóng cho ngươi giặt quần áo, thấy sao?"
Bảo Châu bị nàng nói tới trong lòng thỏa đáng dễ chịu, giương mặt lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!