Cuối cùng Phượng Loan vẫn không thể thuyết phục Đại Bá Phụ thoái thác việc hôn sự với Mục gia.
Lòng nàng tràn đầy thất vọng không nói ra được, càng là cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tức giận với suy nghĩ của bản thân... từ chối không xong, cứ như vậy gả tới Mục gia được rồi.
Cùng Tiêu Đạc kết thân thích tuy rằng không thoải mái, nhưng dù sao cũng hơn làm thiếp thất cho hắn, còn Đoan Vương phi, coi như là đại cô tử (chị chồng) cũng sẽ không thường gặp mặt, chính mình đóng cửa sinh hoạt là được.
Không như vậy còn có thể thế nào đây?
Không ai giúp mình.
So với Mục gia, việc hôn sự này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, tâm tư Phượng Loan hoàn toàn đặt hết vào chuyện thân thế bí ẩn, không nhịn được tự cười giễu,
---- giả như mình là con của mẫu thân và người ngoài, căn bản cũng không phải tiểu thư Phượng gia, muốn gả đi Mục gia, sợ là người ta còn không muốn.
Như vậy, rốt cuộc mình có phải là nữ nhi ruột thịt của phụ thân hay không?
Phượng Loan cẩn thận suy nghĩ, đúng rồi... mình lớn lên vẫn có mấy phần giống với phụ thân, lông mày dài, khóe miệng căng mọng xinh đẹp, không sai, không sai, nói như vậy mình đúng là cô nương của Phượng gia! Nàng thở phào nhẹ nhõm, thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Nếu mình là cốt nhục của phụ thân, vậy sau khi sinh ra mình mẫu thân mới phản bội phụ thân. Nàng ghét bỏ phụ thân ốm yếu? Hay 'Người kia' quyền thế ngập trời, không thể kháng cự? A, chắc là lý do này rồi.
Thử nghĩ nếu 'Người kia' không có quyền thế, sao dám cùng lui tới với phu nhân Quốc Công phủ? Làm sao có thể khiến phụ thân phải nuốt giận vào bụng, ra là như vậy, nhưng sao người vẫn không bỏ mẫu thân?
Nếu mẫu thân cũng có nỗi khổ tâm trong lòng, vậy phụ thân càng có trách nhiệm là đã không bảo vệ tốt cho thê tử, tại sao lại không có một chút thương xót nào?
Tiếp theo Phượng Loan nghĩ đến, với quyền thế bây giờ của Phượng gia Phụng Quốc Công phủ, thân phận 'Người kia' là gì mà có thể áp chế được? Hoàng tử? Thân Vương?... Hoàng đế?!
Không không không, quá mức hoang đường rồi.
Đích xác mẫu thân có mấy phần sắc đẹp, thế nhưng người ngoài làm sao tiến vào Phượng gia mà không để lại dấu vết gì? Hay mình đã nghĩ sai hướng, 'Người kia' cũng không phải người bên ngoài, mà là người trong nhà, ví dụ như đường ca? Đại Bá Phụ? Bậy bậy bậy!
Nghĩ đến khiến cả người nổi da gà, thật là buồn nôn.
Làm sao mình có thể bôi nhọ người của Phượng gia? Nhất định không phải.
Chẳng lẽ... Phượng Loan mới nghĩ đến càng thêm buồn nôn, mẫu thân là cùng... hầu nam trẻ tuổi tuấn tú trong nhà có liên quan hay sao? Ý nghĩ này thực sự là ghê tởm làm nàng muốn ói.
Không, nàng lắc đầu!
Không đúng!
Lúc đó giọng điệu của mẫu thân rõ ràng rất bất đắc dĩ, nói cái gì
"Hắn muốn gặp, ta có thể làm sao?", có thể thấy được thân phận người kia vô cùng tôn quý, ngay cả mẫu thân cũng bị bức bách mà phải khuất phục.
Phượng Loan xoa trán, trong đầu hỗn loạn, từng cơn đau kéo tới không ngừng.
Tiểu thư. Bảo Châu cầm một hộp thuốc mỡ đi vào,
"Trên tay nổi lên vài vết sưng nhỏ, tiểu thư thoa chút thuốc đi." Tâm trạng có chút oán giận, tiểu thư nhất định phải chui vào cái hang nhỏ kia!
Hải Đường xuân viện có tiếng là nhiều hoa hoa cỏ cỏ, sân sau còn có một đầm thác nước nhân tạo, rất là ẩm thấp, không biết bao nhiêu con muỗi trốn ở trong các ngỏ ngách.
Lần này được rồi, cắn đến sưng tay, trên mặt còn để lại vài nốt đỏ đỏ.
"Phải bảo dưỡng vài ngày đây." Bảo Châu không dám oán giận ra ngoài, nhưng vì mình suy nghĩ, không nhịn được khuyên bảo,
"Mấy ngày này tiểu thư cứ sống yên ổn trong phòng để bảo dưỡng, chờ vết muỗi đốt hết sưng, rồi hãy đi ra ngoài."
Bằng không phu nhân biết, nhất định đem nha hoàn thân cận đánh một trận, mà chính mình.... sợ là lập tức bị đuổi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!