Chương 9: (Vô Đề)

Đêm đó hai người đều ngủ không ngon, Tưởng Hướng Nghi vất vả nhẫn nại, đến sau nửa đêm mới hơi tiêu biến đi chút đỉnh, nằm trên ghế sô pha cau mày mệt mỏi ngủ.

Mễ Nam ở trong phòng ôm gối, đầu nghĩ bảy nghĩ tám các loại, chờ đến khi cảm giác được ngoài phòng pheromone đã bình ổn xuống, mới rón ra rón rén đi ra ngoài.

Cậu không dám tùy tiện động vào Tưởng Hướng Nghi, chỉ đắp cho hắn một cái chăn, nhìn ngó mặt hắn trong chốc lát, dù là đang ngủ cũng không thể có vẻ mặt bình an.

Cậu muốn đi tới kiểm tra, tay vươn được một nửa lại dừng lại, quay người trở về phòng.

Đối với Tưởng Hướng Nghi, ngủ không ngon không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng đối với Mễ Nam sẽ không giống với lúc trước.

Cậu nằm ì lớn đến giữa trưa, tinh thần một mực không tốt, Tưởng Hướng Nghi gõ cửa cậu chẳng buồn ra mở, chỉ ỉu xìu xìu nói: Vào đi...

Cậu hệt như thằng nhỏ xui xẻo bỗng ai oán, ý đồ tránh được trách phạt.

Tưởng Hướng Nghi ngồi vào bên giường Mễ Nam, trước dò xét độ ấm trên trán cậu, phát hiện không có phát sốt, khởi động ngón tay búng một cái: Đáng đời.

Mễ Nam che lại vết đỏ trên trán, trong ánh mắt tràn ngập hơi nước: Anh Hướng Nghi...

Tưởng Hướng Nghi quay đầu sang một bên không buồn nhìn cậu, cậu rì rì từ trên giường đứng lên, vươn cánh tay:

"Ôm em một chút có được không?"

"Sau đó để cho em đâm tôi một lần?"

Mễ Nam mở đồng hồ, bày ra, lần này trong tay cái gì cũng không có, thanh âm đều mềm mại:

"Em sai rồi, em không dám. Em hiện tại rất khó chịu, còn rất lạnh, anh ôm em một cái nha..."

Tưởng Hướng Nghi không có biện pháp với cậu, trừng mắt kéo cậu qua, dương tay ở trên mông cậu đánh một cái. Mễ Nam cọ cọ bờ vai hắn, xin khoan dung khoe mẽ, miệng mở lớn hấp một chút mùi hương trên người hắn, đột nhiên lè lưỡi liếm liếm cổ của hắn. (Edit: Tớ nghĩ chúng ta lúc nào cũng phải đội mũ bảo hiểm, tác giả có vẻ rất thích cua gấp...?)

Sau một khắc, cậu đã bị ném lên trên giường, Tưởng Hướng Nghi bụm lấy cổ mình trừng cậu: Em làm cái gì?!

Xin lỗi nha... Mễ Nam biểu hiện cực kỳ ủy khuất:

"Chúng ta khi còn bé không phải là như vậy đấy sao?"

Sắc mặt Alpha biến đổi, bên tai có chút hồng, nghiến răng. Mễ Nam bò lên phía trước một chút, hắn tức thì lùi về phía sau một bước:

"Em nghỉ ngơi thật tốt một ngày, ngày mai sẽ cùng tôi trở về, nghe rõ không đó?"

Mễ Nam lần này liền nghe lời, đáp ứng, cả ngày đều đáng thương, giống như là bị khi dễ vậy. Tưởng Hướng Nghi mỗi lần muốn tỏ thái độ cường ngạnh, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt không khác gì cún nhỏ, lại đem lời nói nuốt ngược về, ở trong lòng hắn nghĩ tối hôm qua có thực hay không bị doạ sợ rồi.

Nhưng tiểu gia hoả này từ bé đến lớn đều một đống ý xấu, cũng không nói chính xác được có thật hay không sợ.

Mễ Nam dính người muốn chết, muốn hắn đút cơm cho mình ăn, lại muốn hắn giúp mình thu thập hành lý. Omega yếu đuối, thu thập xong quần áo máy tính liền mệt mỏi, nhưng còn phải kéo lấy cái thân đi ra ngoài.

Tưởng Hướng Nghi:

"Bên ngoài có cái gì muốn thu hay sao?"

Ánh mắt Mễ Nam dao động:

"Ngoài cửa có châm gây tê phát xạ khí, trên cửa có trang bị cảm ứng. Máy theo dõi em trộm cải tạo một chút, người máy quét rác phòng khách em cũng thêm một cái thiết bị nhỏ, sau đó bên cạnh bồn rửa tay em còn làm một người máy nhỏ, ừm..." Cậu từng cái đem đồ vật mình đã làm báo hết ra, cuối cùng thanh âm nhỏ dần:

"Đằng sau TV có máy phát tán pheromone phỏng theo pheromone chế ra."

Tưởng Hướng Nghi sớm đã biết rõ cậu an bài không ít đồ đạc, nhưng thời điểm nghe được xác thực, thần sắc vẫn không khỏi biến hoá hai lần.

Mễ Nam thẳng thắn khai ra, chân vẽ vòng tròn trên mặt sàn, Tưởng Hướng Nghi nhéo cái mũi của cậu nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!