Trong khu vực đặc biệt ở nhà ăn Quốc Tế Ngọc Lôi, các cán bộ cấp cao của công ty có liên quan với nhau chia thành không ít nhóm bên cạnh Tổng Giám Đốc Lâm Nhược Khê thảo luận vài vấn đề trong hội nghị, ngoại trừ trợ lý kiêm thư ký Ngô Nguyệt, vẻn vẹn chỉ có 2, 3 nữ quản lý cấp cao ngồi gần một số cấp cao khác luôn liếc ngược về phía cấp trên, nhưng không cũng dám quá gần vị trí Lâm Nhược Khê, dường như hình thành khí tràng cổ quái, đặc biệt quái dị.
Người ngồi gần nhất phải kể tới Mạc Thiện Ny, lúc này cô ta lại không có chút tâm trạng để ăn dù đĩa thức ăn bày biện khá đẹp mắt, cúi đầu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi:
- Lâm tổng, hôm qua gặp người đó, cảm thấy thế nào ạ?
Lâm Nhược Khê dù đang ăn cơm cũng có một phong thái vô cùng tao nhã, giống như công chúa hoàng gia đang ra giáo điều vậy, nghe xong lời Mạc Thiện Ny nói, rất tự nhiên buông bát đũa xuống, sắc mặt thản nhiên hỏi lại:
- Người nào?
- Là Dương Thần đó, có phải thái độ rất kém không?
Mạc Thiện Ny trong lòng vẫn thấy không hiểu vì sao Lâm Nhược Khê gạt bỏ đề nghị sa thải Dương Thần.
Lâm Nhược Khê cố tình đưa mắt nhìn ra phía nhà ăn một chốc, rồi tiếp tục cầm bát đũa, nói:
- Anh ta không phạm sai lầm lớn, không nguy hại đến lợi ích công ty, không làm tổn hại hình ảnh công ty, thì không cần chú ý tới mặt khác của anh ta, tôi sẽ xử trí.
Nói xong, lại tiếp tục ăn cơm từng chút một.
Lúc này, Mạc Thiện Ny càng thấy không hiểu hơn, thần sắc trên gương mặt xinh đẹp biến đổi liên tục, cuối cùng lại buông không hỏi dự tính của Lâm Nhược Khê nữa, kinh nghiệm nhiều năm nói cho cô ấy biết, sự vô lý của người phụ nữ xinh đẹp này, khiến cho lòng đố kị khó mà xuất hiện, là không muốn nói nhiều về đề tài kia nữa.
Được, Tổng giám đốc đã không sa thải ngươi thì ta sẽ khiến ngươi tự đệ đơn xin thôi việc…
Mạc Thiện Ny căm hận nghĩ.
Buổi chiều Dương Thần chơi trò chơi suốt hơn một tiếng đồng hồ, vốn còn định ngủ một giấc trưa yên tĩnh, liền quay sang Triệu Hồng Yến mượn cái gối bơm phồng đã bày xong rồi, nhưng Mạc Thiện Ny đã đi đến.
Nhìn dáng vẻ thướt tha của nữ cấp trên xinh đẹp, Dương Thần lúc này có chút chột dạ, trên gương mặt dịu dàng như thế của cô ta, làm sao liền lộ ra nụ cười của con sói già đang nhìn chú cừu non chứ?
- Dương Thần, anh cũng rảnh rỗi cả ngày rồi nhỉ, đi cùng tôi đến chỗ này một chuyến, cần anh làm một vài việc rồi.
Dương Thần nhìn xung quanh, nhìn các nữ đồng nghiệp đều vùi đầu chăm chú làm việc, cố nén cười không muốn giúp hắn, đành bất đắc dĩ nói:
- Làm tài xế thì được, còn cái khác tôi cần suy nghĩ lại.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết cần ngươi làm gì.
Mạc Thiện Ny thở một hơi dài thầm nghĩ, cái tên này vẫn giữ cái thái độ muốn chết đó.
Đi cùng Mạc Thiện Ny xuống tầng ngầm giữ xe, xe của Mạc Thiện Ny là chiếc Audi A4 màu đỏ, ngồi vào trong đã ngửi thấy mùi thơm mê người từ người Mạc Thiện Ny tỏa ra.
Dương Thần kìm không được, hít mấy hơi hưởng thụ, cười nói:
- Cô Mạc, trong xe thật là thơm, có mùi rất giống cô.
- Da mặt anh dày thật đấy.
Mạc Thiện Ny kìm không được gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ:
- Anh trước mặt phụ nữ đều nói năng tùy tiện như vậy hả?
- Cái gì chứ, mùi hương dễ chịu thì tôi ngửi nhiều một chút, cái gọi là len lén ngửi mùi hương phụ nữ kia mới đáng khinh.
Tôi đã đọc qua một bài báo khoa học nước ngoài nói về sự kết hợp nam và nữ, mức độ cao nhất là sức hấp dẫn mùi khi một người đàn ông hi vọng có được một người phụ nữ, và khi kết hợp với người phụ nữ đó, thường thường là mùi hương cơ thể người phụ nữ đó phù hợp với khẩu vị của người đàn ông đó, điều tra hàng trăm người họ đúng là vợ chồng, đều thông qua những mùi hương cơ thể mà tìm thấy bạn đời của mình.
Dương Thần nhìn Mạc Thiện Ny nháy nháy mắt.
- Không muốn nhiều lời với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!