Vẻ trấn tĩnh của Trần Đức Hải bắt đầu chuyển sang nghiêm nghị, trán của hắn phảng phất một đám mây đen, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi trận lôi đình.
- Cái gì mà con tôi với chả không con tôi, thằng Phong từng có lễ qua cậu à?
Dương Thần lắc đầu.
- Giải thích rất lằng nhằng, tóm lại nếu không có nó, ông còn có thể sống thọ hơn.
Chú em! chú hình như không hiểu hoàn cảnh của mình.
- Ồ?
Dương Thần lúc này đi tới gần bàn làm việc khoảng năm, sáu mét thì dừng lại, cười đáp:
- Hoàn cảnh gì?
Trần Đức Hải vỗ tay, phía sau có hơn mười tên vệ sĩ mặc đồ đen cùng lúc rút từ trong người khẩu súng tự động đời 80 sản xuất trong nước.
Một loạt họng súng tối om đều nhắm thẳng về phía Dương Thần.
Không khó tưởng tượng, chỉ cần không quá nửa giây, tất cả ngón tay của bọn chúng đều đồng loạt bóp cò thì người Dương Thần sẽ có hơn mười vết đạn.
- Chú em quả thật rất giỏi đánh đấm.
Trần Đức Hải nhởn nhơ vân vê chiếc nhẫn bằng ngọc phỉ thúy đeo ở ngón cái của mình, chậm rãi nói:
- Lúc đầu ta còn định để cho người giỏi đánh đấm như chú em làm việc cho ta, nhưng chú em lại không biết nắm bắt... lẽ nào chú tưởng thuộc hạ của ta đều không biết dùng súng.
- Ông tưởng ông thông minh lắm sao?
Dương Thần không nhịn được cười, đáp lại.
Ý tưởng thâm độc lộ ra trên hai tròng mắt của Trần Đức Hải.
- Ít nhất thì tao sẽ không đơn thương độc mã đối chọi với hơn mười tay súng ở đây.
- Nếu tôi cứ động thủ thì sao?
Dương Thần tò mò hỏi vặn.
Trần Đức Hải nổi cáu, đập tay xuống bàn.
- Tao không nói chuyện lôi thôi với mày, mày chỉ có hai con đường, một là giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc, tại sao lại xuất hiện ở đây đêm nay.
Tao đang suy xét xem lựa chọn thứ hai của mày sẽ xử lý như thế nào, hoặc mày sẽ ăn đống đạn của tao, cho mày tận hưởng…
- Tao cũng có hai con đường cho bọn mày.
Dương Thần cười ha hả, quét mắt nhìn đám vệ sĩ đang cầm súng trong tay, nói tiếp:
- Con đường thứ nhất, bọn mày chĩa súng bắn thằng cha già này, tao sẽ giữ lại mạng cho bọn mày, còn con đường thứ hai là chúng mày sẽ phải chết hết…
- Xem ra không nói chuyện được rồi…
Trần Đức Hải nổi giận đùng đùng mím môi hạ lệnh nổ súng, đột nhiên hắn thấy lạnh sau gáy.
- Lão hổ, mày?
Nghìn cân treo sợi tóc. Trần Đức Hải đột nhiên cảm thấy có vật thể buốt lạnh nằm sau gáy. Không cần nghĩ cũng đoán được ra đó là họng súng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!