Trên đường trở về Long Cảnh Uyển, Dương Thần định nói với Lâm Nhược Khê vài câu, nhưng Lâm Nhược Khê chỉ lạnh lùng lái xe, có vẻ như không hề để tâm xem Dương Thần đang nói điều gì, dường như không nghĩ có Dương Thần đang tồn tại.
Lại phải đối mặt với Lâm Nhược Khê giờ đã trở lại với dáng vẻ của nữ thần băng giá, Dương Thần bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ suốt quãng đường còn lại, thật ra Dương Thần hiểu, những lời nói vừa mới đây ở quán rượu Island Resort đã làm tổn thương cô vợ nhạy cảm của mình, mặc dù khi đó để loại bỏ Hứa Trí Hoành cô không nói gì, nhưng giờ thì màn kịch đã diễn xong, sự bất mãn lòng về mình giờ mới bộc lộ rõ ràng.
Mãi đến khi tới trước cửa biệt thự, Lâm Nhược Khê mới lạnh lùng nói:
- Xuống xe.
- Cô không về sao?
Dương Thần ngạc nhiên hỏi.
- Tôi còn có việc, anh xuống xe về trước đi.
- Ồ...
Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê đầy ẩn ý, cười nói:
- Hóa ra Giám đốc Lâm thì cũng cần cuộc sống về đêm, đã nói trước rồi mà, ha ha, chồng của em rất rộng lượng, sẽ không ghen đâu.
Mặc dù thấy chẳng cần giải thích với tên lưu manh này, nhưng Lâm Nhược Khê cảm thấy nếu cứ bị hắn ta nghĩ linh tinh thì thật là oan uổng, thế nên cô cau mày đáp:
- Tôi có việc, không phải là việc như anh nghĩ đâu.
Dương Thần à một tiếng:
- Lòng tôi hiểu rõ mà.
Chầm chậm xuống xe vẫy vẫy tay với Lâm Nhược Khê nói:
- Chơi vui vẻ nhé!
Lâm Nhược Khê chẳng buồn để ý đến hắn nữa, quay đầu xe rời khỏi biệt thự.
Nhìn về phía cái đuôi xe cứ dần biến mất, Dương Thần có đôi chút suy tư, hắn tất nhiên không cho rằng một cô gái như Lâm Nhược Khê lại dễ dàng đi chơi ở hộp đêm, lần đầu khi mình gặp cô ấy trong quán rượu, có vẻ như cô ấy mới chỉ có một vài lần đi đến bar uống rượu, nhưng đã muộn như thế này rồi, cô ấy còn đi đâu được chứ?
Sau khi Dương Thần về đến phòng mình, vú Vương tận tâm mang cả một đĩa dưa hấu đã bổ sẵn tới, bà quan tâm rất chu đáo đến cậu chủ hờ này, có vẻ như đúng là yêu nhau yêu cả đường đi thật.
Tắm nước lạnh xong, Dương Thần định sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng chẳng ngờ đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Dương Thần vốn chẳng quen biết ai, sau khi được Lâm Nhược Khê tặng cho chiếc điện thoại này, người biết số này, ngoại trừ Lâm Nhược Khê và vú Vương thì chỉ có Sắc Vi và gia đình nhà họ Lý được Dương Thần đặc biệt cho số.
Quả nhiên khi nhìn số điện thoại thì người gọi là Lý Tinh Tinh.
Vừa nghĩ tới cô bé tính cách dịu hiền như nước, ít nói và hay xấu hổ, lòng Dương Thần đã cảm thấy ấm áp, nghe điện thoại, hắn nghe điện thoại bằng giọng dịu dàng:
- Tinh Tinh hả em?
- Dương đại ca...
Giọng Tinh Tinh ở đầu điện thoại bên kia hơi run rẩy, dường như có chút khó mở lời.
- Anh đây, có chuyện gì thế?
- Em... Em làm phiền giấc ngủ của anh sao?
Lý Tinh Tinh lo lắng hỏi.
Dương Thần phì cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!